5.
Thẩm Trì đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ rực dừng lại ở trên người tôi.
Đôi mắt của hắn rất đẹp, trong veo nhưng lạnh lùng, có chút kiêu ngạo.
Tôi đã từng bị mê hoặc chỉ vì thích đôi mắt này.
Trán Thẩm Trì nổi lên gân xanh, hay tay hắn dùng sức chống xuống mặt đất, rên rỉ: “ Hứa…Hứa Niệm.”
Tôi đứng trong đám đông học sinh xem trò vui, nhìn hắn mỉm cười.
Hắn đừng nên ảo tưởng rằng tôi sẽ cứu hắn.
Tống Dao hô một tiếng, ngay lập tức mấy người hầu nhỏ của cô ta liền chuẩn bị đi ra cửa lấy nước nóng.
Máy uống nước nằm ở góc hành lang.
Thừa dịp mấy người hầu nhỏ còn đang bận tìm cốc, tôi giành trước một bước, bật công tắc làm nóng.
Nước nóng 60, 70 độ làm sao có thể đủ?
Không đến 100 độ thì làm sao có thể hiểu được nỗi đau đớn khi bị chôn vùi dưới đáy biển sâu, bị cá mập xé xác?
Thẩm Trì, kiếp này!
Tôi phải tận mắt nhìn thấy, khuôn mặt tuấn tú là niềm kiêu ngạo của anh bị chính bàn tay của người phụ nữ mà anh yêu nhất phá hủy.
6.
Khi cốc nước sôi 100 độ được đưa tới tay của Tống Dao, hơi nước hừng hực toả ra từ miệng cốc.
Tống Dao chán ghét trừng mắt nhìn Thẩm Trì, dễ như trở bàn tay hất thẳng cốc nước vào mặt hắn.
“Anh cũng đừng trách tôi, có trách thì khuôn mặt này của anh.”
Thẩm Trì theo bản năng lui về sau, trong nháy mắt liền muốn trốn đi.
“Không được di chuyển!”
Tống Dao tức giận liếc mắt một cái, hai người hầu nhỏ lập tức đi đến, ngăn chặn con đường chạy trốn của hắn.
Lúc này, hắn đã hết đường thoát!
Nửa cốc nước còn lại rất nhanh vẽ lên một vòng cung hoàn hảo ở trên không trung.
Thẩm Trì lập tức đưa tay ra chặn lại.
Nửa mặt còn lại của hắn, bao gồm cả vùng cổ, đều đã trở lên đỏ bừng, nổi đầy những mụn nước lớn.
Hai tay Thẩm Trì run rẩy, trên mu bàn tay nổi lên gân xanh vô cùng đau nhức, mồ hôi rơi xuống từng giọt.
Hắn đau đớn tới tột cùng, nhưng tôn nghiêm của một ảnh đế không cho phép hắn kêu la trước mặt mọi người.
Nhưng Tống Dao vẫn chưa hết giận, cô ta lại đá thêm một cước vào bụng Thẩm Trì.
“Ai cho anh trốn đi? Thứ tôi muốn nhất chính là hủy hoại toàn bộ khuôn mặt của anh! Khuôn mặt này của anh làm tôi phát ốm!”
Lúc này, toàn thân Thẩm Trì đã yếu ớt, nửa khuôn mặt đỏ bừng.
Hắn không còn sức lực để chống cự, vùng vẫy.
Môi Thẩm Trì run run, trong mắt tràn đầy hơi nóng, nhìn tôi với ánh mắt gần như tuyệt vọng và bất lực.
Đáng tiếc! Một chút mềm lòng tôi cũng không có.
Bởi đây, mới chính là kết cục của hắn!
Tống Dao khẽ nâng cằm, chỉ đạo người hầu: “Lấy tiếp một cốc!”
Nếu như lại tạt thêm một cốc nước nóng nữa, đừng nói là khuôn mặt sẽ bị huỷ hoại hoàn toàn, e rằng hắn còn phải đau đớn đến mức không thể bước ra khỏi cửa.
Thẩm Trì rõ ràng ý thức được điều này.
Vì thế, hắn chật vật đưa tay ra nắm lấy góc áo của Tống Dao: “Thả tôi ra… Tôi có thể giúp cô trở thành sao nữ hàng đầu…”
7.
Tống Dao cau mày, chán ghét bỏ tay Thẩm Trì ra.
“Có ý gì?”
Ánh mắt Thẩm Trì hơi loé lên, thành khẩn nói: “ Tôi đồng ý chia sẻ tất cả tài nguyên của tôi cho cô, để cô có thể một đường trở thành nữ minh tinh hạng nhất. Đổi lại, cô phải giữ lại mặt mũi cho tôi.”
Nghe vậy, tôi bỗng nhiên sửng sốt.
Kiếp trước, khi Thẩm Trì giam Tống Dao ở bên mình, cũng đã từng nói qua, mong muốn lớn nhất của cô ta chính là trở nên nổi tiếng ở trên toàn bộ cõi mạng.
Nhưng cha của Tống Dao là một người có tư tưởng cổ hổ, bất luận như thế nào cũng không đồng ý cho cô ta hoạt động ở trước giới truyền thông, do đó, không bằng lòng cho cô ta tài nguyên.
Lời nói này của Thẩm Trì vừa hay gãi đúng chỗ ngứa của cô ta.
Nhưng vì sao hiện tại hắn lại biết được bí mật này của Tống Dao.
Tôi còn chưa kịp nghĩ nhiều, quả nhiên Tống Dao đã có chút xao động: “Được rồi, vậy anh định giúp tôi kiểu gì?”
“Người đại diện đã sắp xếp cho tôi một chương trình tạp kỹ phiêu lưu lãng mạn. Cô sẽ làm bạn diễn của tôi, tôi sẽ đưa cô vào trong giới giải trí.”
Thẩm Trì là một diễn viên có danh tiếng vô cùng tốt, còn trẻ như vậy mà hắn đã trở thành ảnh đế.
Ở vị trí như vậy, chỉ cần người hâm mộ vẫn còn thích hắn thì hắn sẽ không quá khổ sở.
Nhưng thật trùng hợp, chương trình lãng mạn này là do công ty giải trí của nhà tôi lên kế hoạch.
Thẩm Trì chỉ cần dụ dỗ vài ba câu, Tống Dao liền đồng ý: “Được! Tôi chờ anh.”
Tống Dao dẫn theo người rời đi.
Tôi đứng ở cửa vốn cũng đang định xoay người bỏ đi thì đột nhiên Thẩm Trì lại bước nhanh tới, nắm lấy cổ tay tôi: “Hứa Niệm…”
Hai mắt Thẩm Trì đỏ rực, loé lên nhiệt độ nóng rực: “Niệm Niệm, sao em có thể nhẫn tâm nhìn khuôn mặt anh bị hủy hoại?”
Hắn nhìn tôi chằm chằm, không còn vẻ lạnh lùng và tôn nghiêm vốn có: “Vì vậy… Em không cần nó nữa sao?”
8.
Nghe đến đây, tôi không khỏi cảm thấy bồn nô.n.
Tôi lập tức hất tay hắn ra, nhìn chằm chằm hắn.
Chẳng lẽ… Hắn cũng sống lại?
Thẩm Trì không chú ý đến ánh mắt dò xét của tôi.
Hắn tựa như vẫn đang đắm chìm trong sự ngoan ngoãn phục tùng của tôi, khàn giọng hỏi: “Niệm Niệm… Vì sao vừa rồi em không cứu anh…”
Tôi nhíu mày, cười lạnh nói: “Tại sao tôi phải cứu anh? Khuôn mặt của anh là do Tống Dao hủy hoại, liên quan gì đến tôi mà chạy tới đây chất vấn?”
“Bị bệnh à?”
Sau đó, để che giấu việc mình sống lại, tôi xoay người bước đi, để Thẩm Trì với vẻ mặt hoài nghi…
Trong những ngày chuẩn bị cho sự nghiệp của mình, tôi thường xuyên nghe được tin tức của Thẩm Trì và Tống Dao.
Hai người bọn họ đã quay tập đầu cho chương trình tình cảm kia nhưng hiệu ứng lại không được tốt lắm.
Tống Dao ở trong chương trình tạp kỹ bày ra tính tình của một đại tiểu thư khiến cư dân mạng vô cùng phản cảm.
Khó khăn lắm Thẩm Trì mới tìm được bông hoa nhài bị thất lạc bảy năm của hắn, tôi thật muốn xem hiện tại hắn hạnh phúc và vui vẻ đến nhường nào!
Vì thế, tôi chủ động đi đến trường quay “Cuộc phiêu lưu lãng mạn”.
Mỗi tập của chương trình này đều được phát sóng trực tiếp.
Tuy nhiên, trong lúc ghi hình vẫn có một khoảng thời gian để nghỉ ngơi, tình cờ tôi đi ngang qua phòng nghỉ của Tống Dao.
Cô ta đang vô cùng giận dữ ở bên trong.
“Anh muốn tôi đến gặp bố để xin giúp đỡ? Cho anh nguồn lực kinh doanh và các mối quan hệ để Thẩm gia nhà anh có thể “đông sơn tái khởi”? Thẩm Trì, anh nghĩ mình là ai vậy?”
Xuyên qua cửa sổ, tôi nhìn thấy Thẩm Trì đang vô lực gục đầu xuống, tùy ý để Tống Dao trào phúng, châm chọc.
Hai tay hắn nắm chặt lại, kìm nén cảm xúc không nói một lời.
Mấy năm cuối ở kiếp trước, Thẩm Trì công thành danh toại bá đạo khống chế Tống Dao, nhưng ở hiện tại địa vị của hai người lại đang hoàn toàn bị đảo lộn.
“Anh có biết từ khi tôi bước chân vào giới giải trí, bố tôi đã ngay lập tức chặn thẻ của tôi, tiền tiêu vặt còn không có nữa là. Thẩm Trì, bố tôi đang rất giận tôi, anh nghĩ xem tôi giúp anh kiểu gì?”
Trong mắt Thẩm Trì loé lên một tia mong đợi mãnh liệt, hắn tha thiết nói:
“Tống Dao, ông ấy là bố của cô. Chỉ cần cô thay tôi nói với ông ấy, cho tôi một cơ hội, tôi nhất định sẽ có thể “đông sơn tái khởi”!”
Tống Dao phất tay một phát, tát mạnh vào mặt Thẩm Trì.
Cái tát này của cô ta rất mạnh.
Một nửa khuôn mặt của Thẩm Trì biến sắc, đỏ bừng như máu.
Nhưng điều tôi tò mò chính là rõ ràng lúc trước một nửa bên mặt của hắn bị bỏng nhưng tại sao bây giờ lại có thể xuất hiện trước ống kính một cách hoàn hảo, không có chút tổn thương như vậy?
Sau khi phát tiết xong, Tống Dao đột nhiên mỉm cười với hắn: “Được rồi Thẩm Trì, trong buổi phát sóng trực tiếp tiếp theo, chỉ cần anh ngoan ngoãn nghe lời, tôi tự khắc sẽ có cách giúp anh được như ý muốn.”
Nói xong, cô ta xoay người bước đi.
Tống Dao bước đi quá nhanh, không hề nhìn thấy một màn đặc sắc ở phía sau.
9.
Một nửa khuôn mặt của Thẩm Trì sau khi bị Tống Dao tát rất nhanh liền trở lên sưng tấy và lở loét.
Hai mắt hắn đỏ ngầu vì đang cố gắng chịu đựng, hắn không ngừng rút giấy ra lau đi những vết máu ở trên mặt.
Nhưng càng lau, máu càng chảy ra nhiều hơn, vết thương sẽ càng bị thối rữa nhanh hơn.
Ở trong phòng, Thẩm Trì tức giận đến mức phát điê.n, hắn đá ghế loạn xạ hận không thể đập nát hết cả phòng nghỉ.
Tôi nhếch khoé miệng, cười lạnh.
Tôi chỉ thích nhìn bộ dạng Thẩm Trì bất lực, suy sụp vì đây mới chính là dáng vẻ vốn có của hắn.
Khi rời khỏi tôi, hắn chẳng là gì cả!
Có lẽ ánh mắt của tôi quá nóng bỏng nên Thẩm Trì đã nhận ra.
Hắn cảnh giác quay đầu lại, đôi mắt đỏ ngầu hơi híp lại: “Ai?”
Ánh mắt của tôi ngay lập tức đụng phải cái nhìn của hắn.
Thẩm Trì loạn choạng bước ra, nhìn thấy tôi như nhìn thấy được vị cứu tinh.
“Niệm Niệm, em cố ý đến đây để gặp anh đúng không?”
Tôi trả lời một nẻo, cố tình khiêu khích hắn:
“Mặt của anh… trông ghê quá…”
Vẻ mặt Thẩm Trì cứng đờ, hắn xấu hổ cúi đầu, không ngừng nỉ non: “Anh sẽ chữa, anh sẽ chữa cho nó nhanh khỏi, khiến nó trở thành bộ dạng mà em thích.”
Chẳng trách hắn có thể duy trì làn da không tì vết ở trước ống kính, hoá ra trong khoảng thời gian này hắn đã âm thầm chữa trị ở một bệnh viện thẩm mỹ.
Nhưng khuôn mặt hắn đã biến dạng thành ra như vậy, nếu muốn chữa khỏi phải tốn rất nhiều thời gian và công sức.
Có thể lập tức khôi phục thành hình dáng ban đầu như vậy, chắc chắn hắn đã dùng một loại công nghệ khoa học đen tối nào đó.
Một khi nếm được vị ngọt, Thẩm Trì sẽ bị nghiệ.n và rơi vào vực sâu của việc phẫu thuật thẩm mỹ.
“Không phải là em thích anh sao, Niệm Niệm?”
Thẩm Trì bướng bỉnh nhìn tôi, hốc mắt đỏ bừng, khàn giọng nói: “Niệm Niệm, lúc này chỉ có em mới giúp được anh. Bọn cho vay nặng lãi đang dí theo anh đến chết.”
“Chắc hẳn em không muốn nhìn anh bị bức đến đường cùng, đúng không?”
Trong mắt của Thẩm Trì, tôi năm hai mươi tuổi chính là một cô gái tôn sùng hắn một cách mù quáng.
Đáng tiếc, hắn đã nhìn nhầm rồi!
Tôi khẽ mỉm cười, không chút lưu tình nói: “Anh cầu xin sai người rồi Thẩm Trì.”
“Chỉ bằng khuôn mặt hiện tại, không biết động lực nào đã khiến anh nghĩ có thể lấy lòng tôi?”
“Đừng nói là Tống Dao, chỉ nhìn anh thôi tôi đã thấy buồn nô.n rồi!”
Ánh mắt Thẩm Trì tối sầm lại, sự mong đợi trong mắt hắn nháy mắt liền tiêu tan.
Toàn thân hắn run rẩy như bị sét đánh.
Tôi quay người định bỏ đi nhưng hắn đột nhiên ngăn lai: “Đừng đi.”
“Hứa Niệm, anh sẽ trở thành bộ dạng em thích! Em đã từng nói, anh là người duy nhất em theo đuổi trong giới giải trí mà.”
Tôi cười giễu cợt, quay lại nhìn hắn: “Anh xứng à?”
Ai cũng xứng, chỉ duy nhất là Thẩm Trì là không xứng!
Hắn là kẻ vong ân phụ nghĩa, tình cảm bảy năm của tôi bị hắn quăng đi, sao bây giờ lại còn dám muốn tôi tiếp tục thích hắn? Không thấy cắn rứt lương tâm à?
10.
Bắt đầu ghi hình tập hai, Tống Dao vẫn không chịu kiềm chế tính nóng nảy của mình.
Tất cả các trò chơi mạo hiểm chỉ để một mình Thẩm Trì tham gia và cũng chỉ mình hắn gánh chịu các hình phạt trong trò chơi.
Chỉ cần cô ta ngoan ngoãn làm một tiểu thư kiêu ngạo đã là tốt lắm rồi.
Điều này làm cho không ít cư dân mạng cảm thấy tức giận và bất mãn.
Lần này, trong trò chơi hai người, vì để thắng CP đối thủ, cô ta đã bí mật chơi xấu.
Cô ta lái xe đụng ngã một diễn viên trẻ làm cho cô ấy bị gãy xương sống, phải đưa đi bệnh viện điều trị.
Điều này, đã hoàn toàn khơi dậy sự phẫn nộ của công chúng.
[Cô ta làm người khác bị thương nhưng vẫn có thể mỉm cười nhận phần thưởng? Đây là phong cách của một tiểu công chúa sao?]
[Sao Thẩm Trì lại đưa loại người này vào giới giải trí vậy, mỗi ngày đều như tên liếm cẩu hầu hạ cô đại tiểu thư này, anh ta đang có ý đồ gì vậy?]
[Thẩm Trì có phải là đàn ông không? Anh ta thậm chí còn không dám đánh rắ.m trước mặt Tống Dao? Tôi thực sự không muốn nhìn thấy hai con người này!]
Vì vậy, dù chưa chính thức gia nhập giới giải trí nhưng danh tiếng của Tống Dao đã bị ảnh hưởng không nhỏ.
Trong thời gian nghỉ ngơi, cô ta vô cũng bất mãn với cư dân mạng, tức giận nói: “Ai bảo cô ta yếu ớt như vậy? Không phải chỉ là gãy xương sống thôi sao? Còn chưa chế.t là may đấy!”
“Thẩm Trì, anh nói xem có đúng không?”
Thẩm Trì đứng ở một bên, im lặng gật đầu.
Tống Dao hài lòng, quay sang chỉ đạo đạo diễn: “Bây giờ cô ta cũng đã đến bệnh viện rồi, anh chuyển hết cảnh quay sang cho tôi đi. Tất cả phải làm cho tôi thật nổi bật, phải khiến cho mọi người yêu thích tôi.”
Lời nói của cô ta làm cho mọi người im bặt, thấy đạo diễn không nói gì, cô ta khinh thường trừng mắt nhìn ông ấy.
“Ai không đồng ý, về sau đừng mơ còn được làm việc trong cái ngành này.”
“Cô Tống, đây không phải là chuyện tôi có thể quyết định, hay là cô đi tìm Hứa Niệm đi!”
Tống Dao quay đầu, ánh mắt rơi xuống người tôi.
Cô ta thẳng thừng ra lệnh: “Làm cho tôi nổi bật hơn đi.”
11.
Tôi không đồng ý với ý kiến của của cô ta.
“Đây là chương trình phát sóng trực tiếp, nếu tôi đưa hết cảnh quay cho cô, cư dân mạng rất thông mình, họ sẽ nhận ra.”
Nghe vậy, Tống Dao hừ lạnh một tiếng không còn kiên nhẫn nói: “Thì sao? Đến lúc đó thuê một ít thủy quân là được?”
“Nếu cô dám không đồng ý, có tin là tôi sẽ bảo bố tôi không hợp tác với nhà cô nữa không?”
“Từ nay về sau, người nhà cô đừng mong được thơm lây nữa, bố tôi chính là nhân vật vô cùng nổi tiếng! Cô và cả ông bố vô dụng của cô có nằm mơ cũng không có khả năng động vào.”
“A.”
Chỉ sợ cô ta không biết, sẽ rất nhanh thôi, bản thân sẽ không còn được làm công chúa nhỏ nữa rồi.
Thẩm Trì đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ rực dừng lại ở trên người tôi.
Đôi mắt của hắn rất đẹp, trong veo nhưng lạnh lùng, có chút kiêu ngạo.
Tôi đã từng bị mê hoặc chỉ vì thích đôi mắt này.
Trán Thẩm Trì nổi lên gân xanh, hay tay hắn dùng sức chống xuống mặt đất, rên rỉ: “ Hứa…Hứa Niệm.”
Tôi đứng trong đám đông học sinh xem trò vui, nhìn hắn mỉm cười.
Hắn đừng nên ảo tưởng rằng tôi sẽ cứu hắn.
Tống Dao hô một tiếng, ngay lập tức mấy người hầu nhỏ của cô ta liền chuẩn bị đi ra cửa lấy nước nóng.
Máy uống nước nằm ở góc hành lang.
Thừa dịp mấy người hầu nhỏ còn đang bận tìm cốc, tôi giành trước một bước, bật công tắc làm nóng.
Nước nóng 60, 70 độ làm sao có thể đủ?
Không đến 100 độ thì làm sao có thể hiểu được nỗi đau đớn khi bị chôn vùi dưới đáy biển sâu, bị cá mập xé xác?
Thẩm Trì, kiếp này!
Tôi phải tận mắt nhìn thấy, khuôn mặt tuấn tú là niềm kiêu ngạo của anh bị chính bàn tay của người phụ nữ mà anh yêu nhất phá hủy.
6.
Khi cốc nước sôi 100 độ được đưa tới tay của Tống Dao, hơi nước hừng hực toả ra từ miệng cốc.
Tống Dao chán ghét trừng mắt nhìn Thẩm Trì, dễ như trở bàn tay hất thẳng cốc nước vào mặt hắn.
“Anh cũng đừng trách tôi, có trách thì khuôn mặt này của anh.”
Thẩm Trì theo bản năng lui về sau, trong nháy mắt liền muốn trốn đi.
“Không được di chuyển!”
Tống Dao tức giận liếc mắt một cái, hai người hầu nhỏ lập tức đi đến, ngăn chặn con đường chạy trốn của hắn.
Lúc này, hắn đã hết đường thoát!
Nửa cốc nước còn lại rất nhanh vẽ lên một vòng cung hoàn hảo ở trên không trung.
Thẩm Trì lập tức đưa tay ra chặn lại.
Nửa mặt còn lại của hắn, bao gồm cả vùng cổ, đều đã trở lên đỏ bừng, nổi đầy những mụn nước lớn.
Hai tay Thẩm Trì run rẩy, trên mu bàn tay nổi lên gân xanh vô cùng đau nhức, mồ hôi rơi xuống từng giọt.
Hắn đau đớn tới tột cùng, nhưng tôn nghiêm của một ảnh đế không cho phép hắn kêu la trước mặt mọi người.
Nhưng Tống Dao vẫn chưa hết giận, cô ta lại đá thêm một cước vào bụng Thẩm Trì.
“Ai cho anh trốn đi? Thứ tôi muốn nhất chính là hủy hoại toàn bộ khuôn mặt của anh! Khuôn mặt này của anh làm tôi phát ốm!”
Lúc này, toàn thân Thẩm Trì đã yếu ớt, nửa khuôn mặt đỏ bừng.
Hắn không còn sức lực để chống cự, vùng vẫy.
Môi Thẩm Trì run run, trong mắt tràn đầy hơi nóng, nhìn tôi với ánh mắt gần như tuyệt vọng và bất lực.
Đáng tiếc! Một chút mềm lòng tôi cũng không có.
Bởi đây, mới chính là kết cục của hắn!
Tống Dao khẽ nâng cằm, chỉ đạo người hầu: “Lấy tiếp một cốc!”
Nếu như lại tạt thêm một cốc nước nóng nữa, đừng nói là khuôn mặt sẽ bị huỷ hoại hoàn toàn, e rằng hắn còn phải đau đớn đến mức không thể bước ra khỏi cửa.
Thẩm Trì rõ ràng ý thức được điều này.
Vì thế, hắn chật vật đưa tay ra nắm lấy góc áo của Tống Dao: “Thả tôi ra… Tôi có thể giúp cô trở thành sao nữ hàng đầu…”
7.
Tống Dao cau mày, chán ghét bỏ tay Thẩm Trì ra.
“Có ý gì?”
Ánh mắt Thẩm Trì hơi loé lên, thành khẩn nói: “ Tôi đồng ý chia sẻ tất cả tài nguyên của tôi cho cô, để cô có thể một đường trở thành nữ minh tinh hạng nhất. Đổi lại, cô phải giữ lại mặt mũi cho tôi.”
Nghe vậy, tôi bỗng nhiên sửng sốt.
Kiếp trước, khi Thẩm Trì giam Tống Dao ở bên mình, cũng đã từng nói qua, mong muốn lớn nhất của cô ta chính là trở nên nổi tiếng ở trên toàn bộ cõi mạng.
Nhưng cha của Tống Dao là một người có tư tưởng cổ hổ, bất luận như thế nào cũng không đồng ý cho cô ta hoạt động ở trước giới truyền thông, do đó, không bằng lòng cho cô ta tài nguyên.
Lời nói này của Thẩm Trì vừa hay gãi đúng chỗ ngứa của cô ta.
Nhưng vì sao hiện tại hắn lại biết được bí mật này của Tống Dao.
Tôi còn chưa kịp nghĩ nhiều, quả nhiên Tống Dao đã có chút xao động: “Được rồi, vậy anh định giúp tôi kiểu gì?”
“Người đại diện đã sắp xếp cho tôi một chương trình tạp kỹ phiêu lưu lãng mạn. Cô sẽ làm bạn diễn của tôi, tôi sẽ đưa cô vào trong giới giải trí.”
Thẩm Trì là một diễn viên có danh tiếng vô cùng tốt, còn trẻ như vậy mà hắn đã trở thành ảnh đế.
Ở vị trí như vậy, chỉ cần người hâm mộ vẫn còn thích hắn thì hắn sẽ không quá khổ sở.
Nhưng thật trùng hợp, chương trình lãng mạn này là do công ty giải trí của nhà tôi lên kế hoạch.
Thẩm Trì chỉ cần dụ dỗ vài ba câu, Tống Dao liền đồng ý: “Được! Tôi chờ anh.”
Tống Dao dẫn theo người rời đi.
Tôi đứng ở cửa vốn cũng đang định xoay người bỏ đi thì đột nhiên Thẩm Trì lại bước nhanh tới, nắm lấy cổ tay tôi: “Hứa Niệm…”
Hai mắt Thẩm Trì đỏ rực, loé lên nhiệt độ nóng rực: “Niệm Niệm, sao em có thể nhẫn tâm nhìn khuôn mặt anh bị hủy hoại?”
Hắn nhìn tôi chằm chằm, không còn vẻ lạnh lùng và tôn nghiêm vốn có: “Vì vậy… Em không cần nó nữa sao?”
8.
Nghe đến đây, tôi không khỏi cảm thấy bồn nô.n.
Tôi lập tức hất tay hắn ra, nhìn chằm chằm hắn.
Chẳng lẽ… Hắn cũng sống lại?
Thẩm Trì không chú ý đến ánh mắt dò xét của tôi.
Hắn tựa như vẫn đang đắm chìm trong sự ngoan ngoãn phục tùng của tôi, khàn giọng hỏi: “Niệm Niệm… Vì sao vừa rồi em không cứu anh…”
Tôi nhíu mày, cười lạnh nói: “Tại sao tôi phải cứu anh? Khuôn mặt của anh là do Tống Dao hủy hoại, liên quan gì đến tôi mà chạy tới đây chất vấn?”
“Bị bệnh à?”
Sau đó, để che giấu việc mình sống lại, tôi xoay người bước đi, để Thẩm Trì với vẻ mặt hoài nghi…
Trong những ngày chuẩn bị cho sự nghiệp của mình, tôi thường xuyên nghe được tin tức của Thẩm Trì và Tống Dao.
Hai người bọn họ đã quay tập đầu cho chương trình tình cảm kia nhưng hiệu ứng lại không được tốt lắm.
Tống Dao ở trong chương trình tạp kỹ bày ra tính tình của một đại tiểu thư khiến cư dân mạng vô cùng phản cảm.
Khó khăn lắm Thẩm Trì mới tìm được bông hoa nhài bị thất lạc bảy năm của hắn, tôi thật muốn xem hiện tại hắn hạnh phúc và vui vẻ đến nhường nào!
Vì thế, tôi chủ động đi đến trường quay “Cuộc phiêu lưu lãng mạn”.
Mỗi tập của chương trình này đều được phát sóng trực tiếp.
Tuy nhiên, trong lúc ghi hình vẫn có một khoảng thời gian để nghỉ ngơi, tình cờ tôi đi ngang qua phòng nghỉ của Tống Dao.
Cô ta đang vô cùng giận dữ ở bên trong.
“Anh muốn tôi đến gặp bố để xin giúp đỡ? Cho anh nguồn lực kinh doanh và các mối quan hệ để Thẩm gia nhà anh có thể “đông sơn tái khởi”? Thẩm Trì, anh nghĩ mình là ai vậy?”
Xuyên qua cửa sổ, tôi nhìn thấy Thẩm Trì đang vô lực gục đầu xuống, tùy ý để Tống Dao trào phúng, châm chọc.
Hai tay hắn nắm chặt lại, kìm nén cảm xúc không nói một lời.
Mấy năm cuối ở kiếp trước, Thẩm Trì công thành danh toại bá đạo khống chế Tống Dao, nhưng ở hiện tại địa vị của hai người lại đang hoàn toàn bị đảo lộn.
“Anh có biết từ khi tôi bước chân vào giới giải trí, bố tôi đã ngay lập tức chặn thẻ của tôi, tiền tiêu vặt còn không có nữa là. Thẩm Trì, bố tôi đang rất giận tôi, anh nghĩ xem tôi giúp anh kiểu gì?”
Trong mắt Thẩm Trì loé lên một tia mong đợi mãnh liệt, hắn tha thiết nói:
“Tống Dao, ông ấy là bố của cô. Chỉ cần cô thay tôi nói với ông ấy, cho tôi một cơ hội, tôi nhất định sẽ có thể “đông sơn tái khởi”!”
Tống Dao phất tay một phát, tát mạnh vào mặt Thẩm Trì.
Cái tát này của cô ta rất mạnh.
Một nửa khuôn mặt của Thẩm Trì biến sắc, đỏ bừng như máu.
Nhưng điều tôi tò mò chính là rõ ràng lúc trước một nửa bên mặt của hắn bị bỏng nhưng tại sao bây giờ lại có thể xuất hiện trước ống kính một cách hoàn hảo, không có chút tổn thương như vậy?
Sau khi phát tiết xong, Tống Dao đột nhiên mỉm cười với hắn: “Được rồi Thẩm Trì, trong buổi phát sóng trực tiếp tiếp theo, chỉ cần anh ngoan ngoãn nghe lời, tôi tự khắc sẽ có cách giúp anh được như ý muốn.”
Nói xong, cô ta xoay người bước đi.
Tống Dao bước đi quá nhanh, không hề nhìn thấy một màn đặc sắc ở phía sau.
9.
Một nửa khuôn mặt của Thẩm Trì sau khi bị Tống Dao tát rất nhanh liền trở lên sưng tấy và lở loét.
Hai mắt hắn đỏ ngầu vì đang cố gắng chịu đựng, hắn không ngừng rút giấy ra lau đi những vết máu ở trên mặt.
Nhưng càng lau, máu càng chảy ra nhiều hơn, vết thương sẽ càng bị thối rữa nhanh hơn.
Ở trong phòng, Thẩm Trì tức giận đến mức phát điê.n, hắn đá ghế loạn xạ hận không thể đập nát hết cả phòng nghỉ.
Tôi nhếch khoé miệng, cười lạnh.
Tôi chỉ thích nhìn bộ dạng Thẩm Trì bất lực, suy sụp vì đây mới chính là dáng vẻ vốn có của hắn.
Khi rời khỏi tôi, hắn chẳng là gì cả!
Có lẽ ánh mắt của tôi quá nóng bỏng nên Thẩm Trì đã nhận ra.
Hắn cảnh giác quay đầu lại, đôi mắt đỏ ngầu hơi híp lại: “Ai?”
Ánh mắt của tôi ngay lập tức đụng phải cái nhìn của hắn.
Thẩm Trì loạn choạng bước ra, nhìn thấy tôi như nhìn thấy được vị cứu tinh.
“Niệm Niệm, em cố ý đến đây để gặp anh đúng không?”
Tôi trả lời một nẻo, cố tình khiêu khích hắn:
“Mặt của anh… trông ghê quá…”
Vẻ mặt Thẩm Trì cứng đờ, hắn xấu hổ cúi đầu, không ngừng nỉ non: “Anh sẽ chữa, anh sẽ chữa cho nó nhanh khỏi, khiến nó trở thành bộ dạng mà em thích.”
Chẳng trách hắn có thể duy trì làn da không tì vết ở trước ống kính, hoá ra trong khoảng thời gian này hắn đã âm thầm chữa trị ở một bệnh viện thẩm mỹ.
Nhưng khuôn mặt hắn đã biến dạng thành ra như vậy, nếu muốn chữa khỏi phải tốn rất nhiều thời gian và công sức.
Có thể lập tức khôi phục thành hình dáng ban đầu như vậy, chắc chắn hắn đã dùng một loại công nghệ khoa học đen tối nào đó.
Một khi nếm được vị ngọt, Thẩm Trì sẽ bị nghiệ.n và rơi vào vực sâu của việc phẫu thuật thẩm mỹ.
“Không phải là em thích anh sao, Niệm Niệm?”
Thẩm Trì bướng bỉnh nhìn tôi, hốc mắt đỏ bừng, khàn giọng nói: “Niệm Niệm, lúc này chỉ có em mới giúp được anh. Bọn cho vay nặng lãi đang dí theo anh đến chết.”
“Chắc hẳn em không muốn nhìn anh bị bức đến đường cùng, đúng không?”
Trong mắt của Thẩm Trì, tôi năm hai mươi tuổi chính là một cô gái tôn sùng hắn một cách mù quáng.
Đáng tiếc, hắn đã nhìn nhầm rồi!
Tôi khẽ mỉm cười, không chút lưu tình nói: “Anh cầu xin sai người rồi Thẩm Trì.”
“Chỉ bằng khuôn mặt hiện tại, không biết động lực nào đã khiến anh nghĩ có thể lấy lòng tôi?”
“Đừng nói là Tống Dao, chỉ nhìn anh thôi tôi đã thấy buồn nô.n rồi!”
Ánh mắt Thẩm Trì tối sầm lại, sự mong đợi trong mắt hắn nháy mắt liền tiêu tan.
Toàn thân hắn run rẩy như bị sét đánh.
Tôi quay người định bỏ đi nhưng hắn đột nhiên ngăn lai: “Đừng đi.”
“Hứa Niệm, anh sẽ trở thành bộ dạng em thích! Em đã từng nói, anh là người duy nhất em theo đuổi trong giới giải trí mà.”
Tôi cười giễu cợt, quay lại nhìn hắn: “Anh xứng à?”
Ai cũng xứng, chỉ duy nhất là Thẩm Trì là không xứng!
Hắn là kẻ vong ân phụ nghĩa, tình cảm bảy năm của tôi bị hắn quăng đi, sao bây giờ lại còn dám muốn tôi tiếp tục thích hắn? Không thấy cắn rứt lương tâm à?
10.
Bắt đầu ghi hình tập hai, Tống Dao vẫn không chịu kiềm chế tính nóng nảy của mình.
Tất cả các trò chơi mạo hiểm chỉ để một mình Thẩm Trì tham gia và cũng chỉ mình hắn gánh chịu các hình phạt trong trò chơi.
Chỉ cần cô ta ngoan ngoãn làm một tiểu thư kiêu ngạo đã là tốt lắm rồi.
Điều này làm cho không ít cư dân mạng cảm thấy tức giận và bất mãn.
Lần này, trong trò chơi hai người, vì để thắng CP đối thủ, cô ta đã bí mật chơi xấu.
Cô ta lái xe đụng ngã một diễn viên trẻ làm cho cô ấy bị gãy xương sống, phải đưa đi bệnh viện điều trị.
Điều này, đã hoàn toàn khơi dậy sự phẫn nộ của công chúng.
[Cô ta làm người khác bị thương nhưng vẫn có thể mỉm cười nhận phần thưởng? Đây là phong cách của một tiểu công chúa sao?]
[Sao Thẩm Trì lại đưa loại người này vào giới giải trí vậy, mỗi ngày đều như tên liếm cẩu hầu hạ cô đại tiểu thư này, anh ta đang có ý đồ gì vậy?]
[Thẩm Trì có phải là đàn ông không? Anh ta thậm chí còn không dám đánh rắ.m trước mặt Tống Dao? Tôi thực sự không muốn nhìn thấy hai con người này!]
Vì vậy, dù chưa chính thức gia nhập giới giải trí nhưng danh tiếng của Tống Dao đã bị ảnh hưởng không nhỏ.
Trong thời gian nghỉ ngơi, cô ta vô cũng bất mãn với cư dân mạng, tức giận nói: “Ai bảo cô ta yếu ớt như vậy? Không phải chỉ là gãy xương sống thôi sao? Còn chưa chế.t là may đấy!”
“Thẩm Trì, anh nói xem có đúng không?”
Thẩm Trì đứng ở một bên, im lặng gật đầu.
Tống Dao hài lòng, quay sang chỉ đạo đạo diễn: “Bây giờ cô ta cũng đã đến bệnh viện rồi, anh chuyển hết cảnh quay sang cho tôi đi. Tất cả phải làm cho tôi thật nổi bật, phải khiến cho mọi người yêu thích tôi.”
Lời nói của cô ta làm cho mọi người im bặt, thấy đạo diễn không nói gì, cô ta khinh thường trừng mắt nhìn ông ấy.
“Ai không đồng ý, về sau đừng mơ còn được làm việc trong cái ngành này.”
“Cô Tống, đây không phải là chuyện tôi có thể quyết định, hay là cô đi tìm Hứa Niệm đi!”
Tống Dao quay đầu, ánh mắt rơi xuống người tôi.
Cô ta thẳng thừng ra lệnh: “Làm cho tôi nổi bật hơn đi.”
11.
Tôi không đồng ý với ý kiến của của cô ta.
“Đây là chương trình phát sóng trực tiếp, nếu tôi đưa hết cảnh quay cho cô, cư dân mạng rất thông mình, họ sẽ nhận ra.”
Nghe vậy, Tống Dao hừ lạnh một tiếng không còn kiên nhẫn nói: “Thì sao? Đến lúc đó thuê một ít thủy quân là được?”
“Nếu cô dám không đồng ý, có tin là tôi sẽ bảo bố tôi không hợp tác với nhà cô nữa không?”
“Từ nay về sau, người nhà cô đừng mong được thơm lây nữa, bố tôi chính là nhân vật vô cùng nổi tiếng! Cô và cả ông bố vô dụng của cô có nằm mơ cũng không có khả năng động vào.”
“A.”
Chỉ sợ cô ta không biết, sẽ rất nhanh thôi, bản thân sẽ không còn được làm công chúa nhỏ nữa rồi.