TRUYỆN - AUDIO Thu tới (chương 1)

NỔI BẬT:

KINH DOANH TIỆM VÀNG ONLINE
RAO VẶT MIỄN PHÍ
Bạch Nguyệt Quang của chồng sắp cưới gặp tai nạn mất trí nhớ.

Cô ấy không nhớ mình đã chia tay chồng sắp cưới của tôi bảy năm trước rồi, ký ức dừng lại ở năm hai người chuẩn bị đính hôn.

Đôi mắt cô ấy ngấn lệ: “Có phải em đã mất anh rồi không?”

Vị hôn phu nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt cô ấy: “Em không mất anh, vị hôn thê của anh vẫn luôn là em.”

Với tư cách là vị hôn thê hiện tại của anh ấy, tôi thức thời trả lại nhẫn đính hôn.

Sau đó, anh ấy vừa khóc vừa cầu xin tôi đeo nhẫn vào, đừng buông tay anh ấy.

1

Trong bữa tiệc đính hôn, Hoắc Trạch Hành trả lời một cuộc điện thoại rồi bỏ một mình tôi ở lại.

Bạch Nguyệt Quang Lý Chân Chân của anh ấy bị tai nạn giao thông.

Không bao lâu sau, tôi chạy theo đến đó, khi đến nơi, tình cờ nhìn thấy Lý Chân Chân đang nắm tay Hoắc Trạch Hành, hai mắt đẫm lệ nói những lời bày tỏ:

“Anh Trạch Hành, em xin lỗi, đều là mẹ em ép em. Em sẽ không ra nước ngoài. Em muốn ở lại cùng anh vượt qua khó khăn. Cho dù mẹ em có từ mặt em, em cũng sẽ không bỏ rơi anh! Nếu anh thực sự phá sản, em sẽ ra ngoài làm công, em sẽ nuôi anh!”

Thân thể Hoắc Trạch Hành trở nên cứng đờ, anh ấy nhẹ nhàng an ủi Lý Chân Chân mấy câu, sau đó hỏi bác sĩ đã xảy ra chuyện gì.

Bác sĩ cho biết não bộ của Lý Chân Chân bị tổn thương, cô ấy đã mất đi đoạn ký ức trong 7 năm qua.

Trí nhớ của cô ấy dừng lại ở thời điểm chuẩn bị đính hôn với Hoắc Trạch Hành nhưng lại bị mẹ cô ấy bắt chia tay, ra nước ngoài.

Hoắc Trạch Hành nhìn Lý Chân Chân, trong mắt tràn đầy cảm xúc phức tạp.

Tôi gõ cửa một cái, phá bỏ cảnh thâm tình trong phòng bệnh.

Lý Chân Chân ngơ ngác nhìn về phía tôi: “Cô là ai?”

Tôi chậm rãi đi đến bên cạnh Hoắc Trạch Hành, nắm lấy tay anh: “Tôi tên Trình Nhất Nghiên, vị hôn thê của Hoắc Trạch Hành.”

Sắc mặt Lý Chân Chân trắng bệch, thảng thốt nhìn sang Hoắc Trạch Hành: “Có phải em đã mất anh rồi không?”

Giống như là một phản xạ có điều kiện, Hoắc Trạch Hành hất tay tôi ra, bởi vì lực rất mạnh, cơ thể tôi còn lắc lư hai lần.

Anh ấy nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt cô: “Em không mất anh.”

“Nhưng cô ấy…”

“Cô ấy chỉ là một người bạn thôi. Vị hôn thê của anh vẫn luôn là em.”

Nói xong, khi anh quay lại nhìn tôi, vẻ dịu dàng trên khuôn mặt biến mất, chỉ lạnh lùng nói với tôi: “Ra ngoài!”

2

Lý Chân Chân là mối tình đầu của Hoắc Trạch Hành, cả hai người hẹn hò từ trung học cho tới đại học, đến năm cuối đại học, công việc kinh doanh của Hoắc Trạch Hành gặp khó khăn, ngay lúc đó Lý Chân Chân chia tay với Hoắc Trạch Hành rồi ra nước ngoài.

Lúc đó bọn họ chuẩn bị đính hôn, Hoắc Trạch Hành không thể chấp nhận được, cả ngày uống rượu để giải sầu.

Tôi thừa nhận, tôi đã thừa cơ chen vào.

Ai bảo ngay từ ngày đầu tiên vào đại học tôi đã yêu Hoắc Trạch Hành? Nhưng lúc đó anh ấy đã có bạn gái, tôi chưa bao giờ bày tỏ tình cảm của mình.

Sau khi bọn họ chia tay, là tôi mặt dày tiếp cận, chịu đựng những lời lạnh nhạt của anh ấy, quan tâm chăm sóc anh ấy, từng chút từng chút kéo anh ấy ra khỏi vũng bùn.

Có thể nói, tôi đã đồng hành cùng Hoắc Trạch Hành trong thời kỳ anh ấy sa sút nhất.

Đợi suốt bảy năm, đợi đến lúc anh ấy thành công trong sự nghiệp, cuối cùng cũng đợi được anh ấy cầu hôn tôi.

Nhưng Lý Chân Chân vừa trở về, tôi đã lập tức không còn là vị hôn thê của anh ấy nữa.

Khoảnh khắc Hoắc Trạch Hành hất tay tôi ra, tôi biết mình đã thua rồi.

Hoắc Trạch Hành đi suốt đêm không về.

Lúc bình minh, tôi đặt chiếc nhẫn đính hôn lên bàn cạnh giường ngủ, thu dọn vali rồi rời khỏi ngôi nhà mà chúng tôi đã chung sống mấy năm nay.

【 Chúng ta chia tay đi.】

3

Trong thời gian tìm phòng mới chuyển đi, tôi ở trong khách sạn.

Thu dọn đồ đạc xong, tôi lướt WeChat, Hoắc Trạch Hành vẫn chưa trả lời tin nhắn chia tay tôi gửi.

Có một tài khoản WeChat tên “LCC” gửi yêu cầu kết bạn, tôi nghĩ ngay đến Lý Chân Chân.

Hai tiếng trước, cô ấy đăng một trạng thái trên vòng bạn bè WeChat: [Canh cá diếc do đích thân người nào đó nấu, mặc dù ký ức bảy năm nay đã mất nhưng hương vị giống như không có sự thay đổi qua thời gian. 】

Hình ảnh kèm theo là một đôi tay đang cầm bình giữ nhiệt để rót canh, tôi nhận ra ngay cái đồng hồ trên cổ tay người đó, đó là món quà sinh nhật tôi tặng cho Hoắc Trạch Hành vào năm ngoái.

Bình giữ nhiệt là cái bình thường chúng tôi vẫn sử dụng.

Hóa ra anh ấy đã từng về nhà.

Nhưng là để nấu canh cho Lý Chân Chân, anh ấy không hề nhận ra tôi đã rời đi.

Tôi ở trong khách sạn bảy ngày, mỗi một ngày Lý Chân Chân đều sẽ cập nhật lên vòng bạn bè.

Ngày đầu tiên là món canh cá diếc.

Ngày hôm sau là món canh củ sen.

Ngày thứ ba là canh sườn heo.

Ngày thứ tư là canh rùa.

Ngày thứ năm là canh gà đen.

Ngày thứ sáu là canh bí.

Ngày thứ bảy là canh giò lợn.

Mỗi món đều là món ăn mà Lý Chân Chân rất thích, món nào cũng là do chính tay anh ấy nấu.

Còn tôi đã nấu ăn cho anh ấy suốt bảy năm, vậy mà chưa bao giờ nếm được món canh anh ấy nấu.

Tôi nhớ có một lần tay tôi bị thương, tôi làm nũng muốn anh ấy nấu cho tôi một bữa ăn nhưng anh ấy không đồng ý, sau đó dẫn tôi ra ngoài ăn cơm.

Đến bây giờ tôi mới biết, hào ra không phải anh ấy không biết nấu mà là tôi không xứng.

4

Ngày chuyển đến phòng ở mới, tôi mới nhớ ra trong nhà tân hôn còn rất nhiều đồ.

Trước khi đính hôn, Hoắc Trạch Hành đã mua nhà tân hôn, lúc đó từng nghĩ sau khi đính hôn sẽ dọn vào ở, cho nên trước đó một khoảng thời gian chúng tôi rảnh rỗi sẽ chuyển một ít đồ vào đó.

Chỉ là bây giờ đã không liên quan gì đến tôi nữa, tôi xin nghỉ nửa ngày, về nhà tân hôn lấy đồ đạc.

Không ngờ vừa mở cửa nhà đã nhìn thấy hai cái vali đặt ở lối vào.

Ngay khi cánh cửa mở ra, Hoắc Trạch Hành và Lý Chân Chân đã cùng nhau bước ra ngoài.

Hai người bọn họ dường như đang nói chuyện gì đó, trên mặt còn mang theo ý cười, nhưng khi nhìn thấy tôi thì cùng ăn ý mà khựng lại.

Lý Chân Chân tỏ vẻ nghi hoặc: “Anh Trạch Hành, tại sao bạn của anh lại có chìa khóa nhà này?”

Hoắc Trạch Hành hoảng hốt nhìn tôi một lúc, nhưng sau khi nghe thấy giọng nói của Lý Chân Chân thì bình tĩnh lại, ánh mắt lảng tránh tôi, nói: “Bình thường anh rất bận rộn, nên cô ấy giữ chìa khoá để dọn dẹp nhà giúp anh.”

Lý Chân Chân giống như hiểu ra, lập tức cảm ơn tôi: “Cám ơn cô nhiều lắm, nhà cửa được dọn dẹp rất sạch sẽ.”

Tôi mím môi, không nói gì, lướt qua bọn họ đi vào nhà.

Trên giường cưới đặt một con gấu bông khổng lồ.

Là của Lý Chân Chân.

Lúc trước khi trang trí phòng cưới, tôi từng đề nghị đặt một con thỏ bông lên giường, con thỏ rất nhỏ, có thể đặt ở đầu giường.

Nhưng Hoắc Trạch Hành từ chối.

Anh ấy nói cái giường lớn như vậy lại còn để thỏ bông thật là trẻ con.

Nhưng quay đầu lại cho phép Lý Chân Chân để một con gấu bông.

Cái giường này là Hoắc Trạch Hành và tôi cùng nhau đi chọn.

Tôi trầm mặc nhìn con gấu bông một lúc rồi mới bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Bên ngoài thỉnh thoảng truyền đến giọng nói của Hoắc Trạch Hành và Lý Chân Chân nói chuyện với nhau…

“Anh Trạch Hành, cái này là anh trồng sao? Anh vẫn còn nhớ em từng nói sau này sẽ trồng một vườn hoa bách hợp trên ban công!”

“Bức tranh này! Không phải là lúc trước chúng ta đã mua nó khi đi du lịch cùng nhau sao? Anh vẫn còn giữ lại à?”

“Bộ đồ dùng nhà bếp nhãn hiệu Pikachu này bây giờ vẫn còn bán sao? Không phải đã ngưng sản xuất rồi sao?

“Là bếp mở. Vậy từ nay về sau em có thể nhìn anh Trạch Hành nấu đồ ăn ngon cho em được rồi.”



Tôi giống như bị thôi miên, hóa ra trong ngôi nhà tân hôn này lại có nhiều vết tích của Lý Chân Chân như vậy.

Những thứ Hoắc Trạch Hành nói anh ấy thích thực ra lại là những thứ Lý Chân Chân thích.

Trước đây anh ấy đã rất chăm chỉ để tự mình trang trí nhà tân hôn, hóa ra là để dựng căn nhà tân hôn cho Lý Chân Chân, cho dù biết rằng vợ mình không phải là Lý Chân Chân.

Tuy nhiên, ông trời đã ưu ái anh ấy, cuối cùng cũng để anh ấy đạt được điều mình mong muốn.

Tôi tưởng rằng mình sẽ rất đau lòng nhưng lạ lùng thay, trong lòng tôi lại vô cùng bình tĩnh.

Tôi xác định mình thật sự phải buông tay anh ấy.

Khi kéo vali ra khỏi phòng, tôi tình cờ nhìn thấy bọn họ đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, Hoắc Trạch Hành đang cúi đầu thổi trà cho Lý Chân Chân.

Nghe thấy tiếng động, bọn họ không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn về phía tôi.

Lý Chân Chân mỉm cười với tôi: “Cô phải đi rồi sao? Lần sau khi nào cô đến? Có thể làm phiền cô mang cho tôi một cái bình được không? Hoa bách hợp ngoài ban công đang mùa nở rộc, tôi muốn cắt một ít cắm vào bình hoa.”

“Sẽ không bao giờ tới nữa.”

Nói xong, tôi rời đi mà không ngoảnh đầu nhìn lại.

Đang chờ thang máy thì Hoắc Trạch Hành đuổi theo tới nơi.

“Chân Chân không có chỗ ở, cô ấy vừa mới xuất viện, cần tĩnh dưỡng. Môi trường ở chỗ này rất tốt, cho nên anh tạm thời để cô ấy ở đây…”

“Anh không cần phải giải thích với em, dù sao chúng ta cũng chỉ là bạn bè mà thôi.”

Hoắc Trạch Hành cau mày, trong giọng nói có chút thiếu kiên nhẫn: “Anh đã biết em sẽ nghĩ lung tung. Những lời đó anh chỉ là dỗ dành cô ấy, em không nhìn ra được sao?”

“Không nhìn ra.”

Hoắc Trạch Hành nghẹn họng: “Đừng gây chuyện nữa, em cứ để hành lý ở căn nhà chúng ta thuê đi. Ở đây vừa vặn sẽ có chỗ cho Chân Chân để đồ, chờ khi…”

“Hoắc Trạch Hành, chúng ta đã chia tay rồi.”

Hoắc Trạch Hành dừng lại, lông mày nhíu chặt.

“Một tuần trước em đã gửi tin nhắn WeChat nói chuyện chia tay với anh, em không biết là anh bận rộn chăm sóc Lý Chân Chân nên không nhìn thấy, hay là nhìn thấy nhưng không xem là chuyện gì to tát. Vậy em ở đây nhắc lại cho anh nghe một lần nữa, Hoắc Trạch Hành, chúng ta chia tay đi!”

“Em là vì Chân Chân mà chia tay với anh phải không? Anh đã nói giữa anh và Chân Chân không có chuyện gì cả, anh chỉ là thương hại cô ấy, muốn chăm sóc cô ấy một chút, cô ấy gặp tai nạn giao thông còn mất trí nhớ đã đủ thảm lắm rồi. Mỗi ngày anh chăm sóc Chân Chân đã rất mệt mỏi rồi, em có thể đừng làm gây chuyện nữa được không?”

Tôi chỉ cười nhạt, nhét chìa khóa nhà tân hôn vào trong lòng bàn tay Hoắc Trạch Hành: “Chúc mừng anh tìm lại được thứ mình đã đánh mất, có được thứ anh luôn mong ước.”
 

ArkMS - Mac media streaming server

Top Bottom