TRUYỆN - AUDIO Thu tới (chương 2)

NỔI BẬT:

KINH DOANH TIỆM VÀNG ONLINE
RAO VẶT MIỄN PHÍ
Tại lễ kỷ niệm thành lập công ty, tôi không hề ngạc nhiên khi thấy Hoắc Trạch Hành và Lý Chân Chân xuất hiện cùng nhau. Ở công ty, anh ấy là Tổng giám đốc Hoắc, còn tôi là giám đốc Trình, những dịp như vậy chạm mặt nhau là chuyện không thể tránh khỏi.

Trong công ty không có người nào biết tôi và Hoắc Trạch Hành đã chia tay, lúc này nhìn thấy tôi không đi cùng Hoắc Trạch Hành giống như những năm trước, thay vào đó, bên cạnh Hoắc Trạch Hành lại xuất hiện một người phụ nữ khác, trong lúc nhất thời rất nhiều người liên tiếp dò hỏi mối quan hệ giữa chúng tôi, một số nhân viên thậm chí còn mờ mịt hỏi tôi vài câu.

Tôi chỉ cười nhạt một tiếng: “Chúng tôi đã chia tay rồi.”

Khi tôi ngước mắt lên, chợt bắt gặp ánh mắt của Hoắc Trạch Hành, Hoắc Trạch Hành mở miệng, giống như muốn gọi tôi, nhưng lại bị Lý Chân Chân ở bên cạnh kéo lấy tay áo.

Cảnh tượng này rơi vào mắt người khác, gây ra không ít bàn tán.

“Người phụ nữ bên cạnh Tổng giám đốc Hoắc là ai? Không phải anh ấy đã đính hôn với giám đốc Trình rồi sao?”

“Vừa rồi tôi có hỏi giám đốc Trình, cô ấy nói bọn họ đã chia tay rồi.”

“Không phải chứ, bọn họ mới đính hôn cách đây không lâu, nhanh như vậy đã chia tay rồi sao?”

“Tôi có đến dự tiệc đính hôn của bọn họ, lúc ấy Tổng giám đốc Hoắc nhận điện thoại rồi rời đi. Không biết có phải người phụ nữ đó giở trò quỷ hay không…”

“Trời ạ, vậy không phải cô ta là tiểu tam sao? Tổng giám đốc Hoắc vậy mà lại dẫn tiểu tâm tới đây…”

“Ôi, thật đáng tiếc cho giám đốc Trình, cô ấy đã ở bên cạnh Tổng giám đốc Hoắc bảy năm rồi, tôi còn tưởng bà chủ là giám đốc Trình …”



Mặc dù giọng nói của bọn họ đã hạ thấp hết mức có thể nhưng Lý Chân Chân vẫn có thể nghe được một chút.

Sắc mặt Lý Chân Chân có chút không vui, cô ấy kéo tay áo Hoắc Trạch Hành, vẻ mặt đầy vẻ tủi thân nhìn về phía anh ấy.

Hoắc Trạch Hành mỉm cười an ủi cô ấy, cúi đầu nói gì đó vào bên tai cô ấy, vẻ tủi thân trên khuôn mặt Lý Chân Chân lập tức biến mất, nở nụ cười rạng rỡ.

Tôi và Hoắc Trạch Hành ở bên nhau bảy năm, cho tới bây giờ anh ấy chưa từng dịu dàng dỗ dành kiên nhẫn như vậy, tôi vẫn cho rằng tính cách của anh ấy là như vậy, nhưng hóa ra anh ấy không phải không biết dỗ dành người khác.

Nếu là trước đây, chắc chắn tôi sẽ rất chua xót rất ghen ghét, nhưng bây giờ, trong lòng tôi không có một gợn sóng.

Ở trong sảnh tiệc một thời gian dài có chút ngột ngạt, tôi cầm một ly rượu rồi ra ngoài tận hưởng không khí trong lành bên hồ bơi.

Không biết từ lúc nào, Lý Chân Chân đã đi đến bên cạnh tôi, khí chất của cô ấy giống như đã thay đổi, không còn đáng thương yếu đuối nữa mà có chút kiêu ngạo.

Cô ấy đưa tay vuốt tóc nói: “Vừa rồi không phải anh Trạch Hành không muốn công bố thân phận vị hôn thê của tôi, mà là sợ tôi phải mang tiếng xấu, anh Trạch Hành là đang bảo vệ tôi.”

“A? Vậy tại sao cô lại phải mang tiếng xấu thế?”

“Cô!”

Thấy tôi quay lại, cô ấy nắm lấy tay tôi, tâm tình kích động nói: “Cô giả vờ làm gì chứ? Tôi ghét nhất bản mặt thanh cao của cô! Rõ ràng là cô bị anh Trạch Hành bỏ rơi, cô nên buồn bã, nên đau khổ, nên cúi đầu biến mất trước mặt chúng tôi!”

“Cô điên rồi.” Tôi muốn hất tay cô ấy ra nhưng cô ấy nắm tay tôi quá chặt.

“Cô hậu hạ ở bên cạnh anh Trạch Hành bảy năm thì đã làm sao? Tôi chỉ cần ngoắc ngoắc đầu ngón tay, không phải anh Trạch Hành sẽ chạy ngay đến bên cạnh tôi sao?”

“Tôi muốn cô biết, chỉ cần có tôi ở đây, cô chẳng là gì cả!”

Khi tôi nhận ra có điều gì đó không ổn thì đã quá muộn, tôi bị Lý Chân Chân nắm chặt, cùng nhau rơi xuống bể bơi!

Điều cuối cùng tôi nghe thấy là tiếng hét hoảng sợ của Hoắc Trạch Hành: “Chân Chân!”

Hoắc Trạch Hành cứu Lý Chân Chân, còn tôi được người phục vụ đưa đồ uống cứu lên.

Hoắc Trạch Hành ôm lấy Lý Chân Chân, giọng điệu lo lắng gấp gáp nói: “Chân Chân, em không sao chứ?”

Sắc mặt Lý Chân Chân trắng bệch, cô ấy nở một nụ cười yếu ớt, tỏ vẻ đáng thương nhìn sang tôi: “Anh Trạch Hành, em không sao đâu. Anh đừng trách chị Nhất Nghiên, chị ấy không phải cố ý…”

Toàn bộ quá trình Hoắc Trạch Hành đều không thèm liếc nhìn tôi lấy một cái, lúc này mới quay đầu nhìn sang:

“Trình Nhất Nghiên, sao cô có thể làm như vậy? Chân Chân vừa mới xuất viện, thân thể còn đang hồi phục, cô thật là quá đáng, xin lỗi cô ấy ngay!”

Tôi nắm góc váy ướt sũng, vắt chút nước, đối mặt với đôi mắt giận dữ của anh ấy, bình tĩnh nói: “Vậy chúng ta cùng đi xem giám sát, xem giám sát xong thì mới nói được là ai phải xin lỗi ai.”

Mấy năm nay chúng tôi đều đặt tiệc thường niên ở khách sạn này, tôi tương đối rõ ràng về cách bố trí giám sát trong khách sạn này, ít nhất tôi nhớ được ở chỗ bể bơi này có một cái camera.

Lý Chân Chân lập tức biến sắc, đột nhiên hét lên một tiếng:

“Anh Trạch Hành, em thấy chóng mặt quá, anh mau đưa em đến bệnh viện đi.”

Vẻ mặt Hoắc Trạch Hành trở nên bối rối, bế Lý Chân Chân lên chuẩn bị rời đi.

“Chờ một chút.” Tôi chậm rãi đứng dậy, nhàn nhạt mở miệng nói: “Hoắc Trạch Hành, trả lại của hồi môn cho tôi.”

Thần sắc Hoắc Trạch Hành sững sờ, cả người cứng đờ giống như bị sét đánh.

Tôi biết anh ấy đã nhớ ra.

Lúc đó Hoắc Trạch Tiên Gia sắp phá sản, tôi mặc kệ sự phản đối của bố mẹ, bán căn nhà mà bố mẹ mua cho tôi làm của hồi môn, giải quyết được tình trạng khẩn cấp của anh ấy, sau khi trút được gánh nặng, công ty của anh dần hồi phục lại, sau này mới từ từ càng lúc càng phát triển hơn.

Tôi đã từng nói với anh ấy, nếu một ngày nào đó tôi đòi lại của hồi môn thì có nghĩa là tôi không còn cần anh ấy nữa.

Kể cả khi nói lời chia tay, tôi cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc đòi anh ấy trả lại, dù sao sau khi công ty phát triển, anh ấy đã cho tôi một ít cổ phần, nếu bán đi còn nhiều hơn ba trăm vạn tôi bán nhà lúc trước.

Nhưng bây giờ tôi cảm thấy anh ấy không xứng.

Đại khái là nhớ tới lúc đó, sắc mặt anh ấy có chút thay đổi: “Nhất Nghiên…”

“Anh Trạch Hành…em chóng mặt quá…”

Anh ấy cúi đầu nhìn Lý Chân Chân, sắc mặt thay đổi, vội vàng ôm người rời đi.

Tất nhiên tôi không bỏ lỡ cái nhìn khiêu khích và chế giễu của Lý Chân Chân trong vòng tay anh ấy ngay trước khi Hoắc Trạch Hành quay người đi.

Mọi chuyện đúng như cô ấy nói, tôi chẳng là gì cả.

Một nhân viên bước đến gần tôi, vừa giận dữ vừa lo lắng nói: “Tổng giám đốc Hoắc thật là quá đáng, giám đốc Trình, cô không sao chứ?”

Tôi thản nhiên cười: “Không sao đâu, tôi đã không thèm để ý nữa rồi.”

6

Cú ngã xuống nước đó khiến tôi bị cảm lạnh.

Tôi xin nghỉ hai ngày, ngày hôm sau tôi lại nhận được điện thoại của Hoắc Trạch Hành.

“Tại sao không thấy đồ đạc của em? Em đã đi đâu vậy?”

Tôi sụt sịt mũi một cái: “Đã chia tay rồi, đương nhiên tôi phải dọn đi rồi.”

Bên kia có chút ngập ngừng: “Anh không đồng ý chia tay.”

“Không cần anh đồng ý.”

“Em ghen tuông cũng phải có chừng mực Nếu là vì lần trước anh đưa Chân Chân đi dự tiệc kỷ niệm, anh có thể giải thích, Chân Chân nói ở nhà một mình rất nhàm chán nên anh mới đưa cô ấy đi chơi, Mà anh còn chưa nói em đấy, em đẩy Chân Chân xuống nước, khiến cô ấy bị cảm lạnh…”

“Tôi cũng bị cảm lạnh.”

“Em cũng bị cảm à? Giọng nói của em hình như hơi hơi khàn… Tại sao em lại bị cảm?”

Tôi cúp điện thoại, sợ không nhịn được lại chửi bới.

Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy ghê tởm Hoắc Trạch Hành.

Nghĩ đến ngày mai sẽ phải gặp anh ấy ở công ty, tôi lập tức xin nghỉ thêm hai ngày.

Chờ đến khi tôi quay lại làm việc, cơn cảm mạo của tôi đã gần như khỏi hắn, ngoại trừ còn hơi nghẹt mũi

Hoắc Trạch Hành không hiểu sao lại đặt một đống thuốc lên bàn tôi, còn dặn tôi uống nhiều nước nóng.

Tôi đẩy lại đống thuốc vào tay anh ấy: “Cám ơn, nhưng tôi không cần.”

Tan làm, Hoắc Trạch Hành lại chặn tôi trước cửa công ty:

“Đi thôi, anh đưa em đến bệnh viện.”

Tôi cau mày lùi lại một bước: “Không cần, tôi khoẻ rồi.”

“Giọng của em vẫn còn nghẹt, em khoẻ kiểu gì? Ngoan đi, nếu em không chịu uống thuốc, anh sẽ đưa em đến bệnh viện. Em ốm lâu không tốt đâu.”

Tôi né tránh bàn tay anh muốn kéo mình: “Chăn bông mùa hè, quạt mùa đông.”

“Cái gì?”

“Dư thừa.”

Dừng một chút, tôi lại nói thêm một câu: “Cho dù tôi có phải đến bệnh viện thì tôi cũng có thể tự mình đi được. Không cần làm phiền người bạn trai cũ là anh, anh vẫn nên quay về ở ben Chân Chân của anh đi.”

Hoắc Trạch Hành sửng sốt.

Tôi nghĩ mình đã nói đủ rõ ràng, chuẩn bị rời đi.

“Nhất Nghiên!:

“Anh Trạch Hành!”

Hai tiếng gọi cất lên cùng lúc.

“Tại sao em lại ở đây?”

Lý Chân Chân chạy đến bên cạnh Hoắc Trạch Hành, kéo lấy tay anh ấy, cười ngọt ngào nói: “Em đến đón anh tan làm, anh quên tối nay muốn đi ăn tối và xem phim với em rồi sao?”

Đáng lẽ tôi nên rời đi nếu không nhìn thấy sự khiêu khích và đắc ý rất rõ ràng trong mắt Lý Chân Chân.

Điều này ngay lập tức làm tôi nhớ đến một chuyện.

“Nhân tiện ai người đều có ở đây, vậy thì giải quyết chuyện xảy ra lần trước một lần luôn đi.” Tôi thản nhiên nói.

“Chuyện xảy ra lần trước?” Hoắc Trạch Hành nghi ngờ nhìn về phía tôi.

“Xin lỗi, chúng tôi không rảnh, chúng tôi đang vội đi ăn tối.” Lý Chân Chân kéo tay Hoắc Trạch Hành muốn rời đi.

“Không mất mấy phút đâu, trên WeChat đang có thứ dành cho hai người, hai người xem một chút đi.”

Lý Chân Chân không hề coi trọng, tùy ý liếc nhìn, nhưng giây tiếp theo vẻ mặt lập tức thay đổi.

Hoắc Trạch Hành không thể tin nhìn Lý Chân Chân: “Thì ra chính cô kéo Nhất Nghiên xuống nước!”

Thứ tôi gửi cho bọn họ chính là đoạn video giám sát quay cảnh Lý Chân Chân kéo tôi xuống bể bơi, còn vu khống tôi trong bữa tiệc thường niên lần trước, video này là tôi đã xin quản lý khách sạn. Vốn dĩ tôi muốn tìm thời gian để hẹn gặp Hoắc Trạch Hành và Lý Chân Chân, mà hôm nay thật tình cờ gặp được cả hai ở đây, Lý Chân Chân đã thích tìm cảm giác tồn tại như vậy, vậy tôi cho cô ấy được toại nguyện.

“Như tôi đã nói lần trước, ai nên xin lỗi thì phải xin lỗi, nói xin lỗi đi.”

“Anh Trạch Hành, em không phải cố ý, em không biết mình đã xảy ra chuyện gì. Khi đó…” Lý Chân Chân nắm lấy tay áo Hoắc Trạch Hành, vẻ mặt vô cùng đáng thương.

“Người cô nên xin lỗi là tôi.” Tôi lạnh lùng nói.

Hoắc Trạch Hành quay sang nhìn về phía tôi, biểu cảm có chút không đành lòng: “Nhất Nghiên, hay là bỏ qua đi? Chân Chân cũng không phải cố ý. Hơn nữa, chẳng phải em cũng không bị làm sao mà.”

Tôi tức giận mỉm cười: “Tôi bị cảm lạnh, đây có tính là làm sao không?”

“Em bị cảm lạnh vì chuyện này à?”

“Được rồi, anh im đi.”

Nói xong tôi quay đầu nhìn về phía Lý Chân Chân: “Xin lỗi!”

Lý Chân Chân bất đắc dĩ nói xin lỗi, đôi mắt đỏ ngầu, giống như mình phải chịu nỗi oan rất lớn.

“Nếu cảm thấy oan ức không chịu nổi đợi lát nữa để anh Trạch Hành của cô từ từ an ủi.”

Nói xong tôi quay người bỏ đi, Hoắc Trạch Hành sững sờ nhìn theo bóng lưng tôi.

7

Nửa đêm, tôi lại nhận được điện thoại của oắc Trạch Hành.

“Nhất Nghiên, đưa anh về nhà… Vợ yêu, anh muốn em về nhà…”

Vừa nghe đã biết anh ấy đã uống không ít.

“Anh đang ở đâu?”

Anh ấy nói ra địa chỉ

“Chờ đó.”

Sau khi cúp điện thoại, tôi vuốt tay gửi địa chỉ đến WeChat của Lý Chân Chân.

Sau đó tắt điện thoại, tôi ngủ một giấc ngon lành không mộng mị.

Ngày hôm sau, khi tôi vừa ăn sáng vừa kiểm tra vòng bạn bè, nhìn thấy Lý Chân Chân đăng lên một bức ảnh.

Bức ảnh là cận cảnh bàn tay cô ấy đeo một chiếc nhẫn kim cương.

Tôi nhận ra chiếc nhẫn kim cương, đó là chiếc nhẫn tôi đã trả lại cho Hoắc Trạch Hành.

Chú thích của Lý Chân Chân có nội dung: [Anh ấy nói đây gọi là Yêu Chân Chân]

Trạng thái đăng là vào bốn tiếng trước.

Tôi vừa vào tầng dưới của công ty, một bóng người đã lao tới phái tôi, lúc tôi còn chưa kịp phản ứng đã giáng cho tôi một bạt tai.

Là Lý Chân Chân.

Tóc cô ấy rối bù, đôi mắt đỏ ngầu những tia máu, bộ dạng khác hẳn đoá hoa trắng thường ngày.

Cô ấy phẫn hận chỉ vào người tôi: “Trình Nhất Nghiên, đồ tiện nhân cô! Cô rốt cuộc đã nói cái quái gì với anh Trạch Hành? Để anh Trạch Hành đuổi tôi ra ngoài! Cô đúng là đồ tiểu tam chen chân vào tình cảm của người khác.”

“Cô nổi điên ở đây đấy à?” Hoắc Trạch Hành nhìn thấy tình hình liền chạy tới tát vào mặt Lý Chân Chân.

Tôi có chút giật mình liếc nhìn Hoắc Trạch Hành.

Lý Chân Chân ôm lấy khuôn mặt, không dám tin trừng to hai mắt: “Anh đánh em?”

Sau đó cô ấy trừng mắt nhìn tôi rồi quay người bỏ chạy.

Làm sao có thể để cô ấy chạy?

Tôi nắm lấy cánh tay cô ấy, cô ấy quay đầu lại thì thấy là tôi, sự vui mừng trên mặt lập tức cứng lại.

Hình như cô ấy tưởng là Hoắc Trạch Hành giữ mình lại.

“Cô đánh người rồi muốn rời đi sao?”

“Anh Trạch Hành cũng đã đánh tôi rồi, cô còn muốn gì nữa?” Sau khi hét lớn xong, Lý Chân Chân nhìn Hoắc Trạch Hành với vẻ vô cùng tủi thân.

“Không ra hồn.” Nói xong tôi tát cô ấy một bạt tai thật mạnh.

Tôi liếc nhìn hai người trước mặt, giọng điệu lạnh lùng nói: “Tôi không có hứng thú với những chuyện vớ vẩn của các người chút nào. Các người muốn diễn cảnh tình cảm lưu luyến đậm sâu cũng được, cửu biệt trùng phùng cũng được, nhưng đừng đến lắc lư trước mặt tôi, tôi không phải công cụ để các người luyện công phu tình cảm đâu.”

Lý Chân Chân trừng mắt nhìn tôi đầy vẻ hung ác rồi mới rời đi.

“Nhất Nghiên, chúng ta nói chuyện đi.”

8

“Lý Chân Chân hoàn toàn không hề mất trí nhớ, là cô ấy lừa anh!”

Hóa ra tối hôm qua sau khi Lý Chân Chân đưa Hoắc Trạch Hành từ quán bar trở về, khi giúp anh ấy cởi áo khoác tìm thấy một chiếc nhẫn kim cương trong túi, Lý Chân Chân trực tiếp đeo nó vào. Sau khi Hoắc Trạch Hành tỉnh dậy, không biết bị cái gì kích thích, kiên quyết tháo chiếc nhẫn ra khỏi tay Lý Chân Chân. Hai người xảy ra cãi vã, Lý Chân Chân không cẩn thận nói lộ ra, bại lộ chuyện mình không hề bị mất trí nhớ.

“Khi anh nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay cô ấy, trong lòng rất phẫn nộ, người xứng đáng được đeo chiếc nhẫn đó phải là em.”

“Thời gian không có em, anh luôn nhớ tới em, trong nhà trống rỗng, trong lòng anh rất khó chịu. Anh nhớ đồ ăn em nấu, nhớ món canh giải rượu em nấu, nhớ cách dáng vẻ em thức dậy bên cạnh anh. Nhất Nghiên, anh sẽ không cho Lý Chân Chân sống trong nhà tân hôn của chúng ta nữa, em quay về đi có được không?”

Động tác khuấy cà phê của tôi dừng lại: “Nhà tân hôn? Là căn nhà tân hôn có ban công trồng đầy hoa bách hợp mà Lý Chân Chân thích? Hay là căn nhà tân hôn treo những bức tranh mà anh và Lý Chân Chân đã mua khi đi du lịch cùng nhau? Hay căn nhà tân hôn có phòng bếp mở anh vẫn nấu ăn cho Lý Chân Chân? Anh nói cho tôi biết, căn nhà tân hôn của “chúng ta” ở chỗ nào? Hoắc Trạch Hành, lúc anh hào hứng trang trí nhà tân hôn, trong lòng anh đang nghĩ đến ai?”

Hoắc Trạch Hành tỏ vẻ bối rối, vội vàng giải thích: “Trong lòng anh đương nhiên là nghĩ đến em rồi. Hoa bách hợp là anh vô tình nhìn thấy có hạt giống ở trong nhà, bức tranh đó là lúc đóng gói đồ đạc anh vô tình tìm thấy, không muốn lãng phí cho nên mới treo lên…”

Tôi ngắt lời anh ấy: “Trong nhà cũng không phải chỉ có duy nhất hạt giống hoa bách hợp. Tôi mua tổng cộng 20 loài hoa khác nhau, nhưng anh lại đúng hoa bách hợp. Anh còn nhớ hai năm trước tôi có mua một chậu hoa Linh Lan không? Lúc tôi đi công tác, anh đã hứa sẽ lấy tưới nước, kết quả lúc tôi trở về, chậu hoa Linh Lan đã chết khô, nhưng ngược lại anh chăm sóc hoa bách hợp rất chu đáo.”

Dừng một chút, tôi nói tiếp: “Năm ngoái khi đi mua đồ Tết, tôi rất thích một bức tranh, tôi nói năm nay chúng ta sẽ treo nó trên tường. Anh nói được, kết quả tới tét tôi cùng không thấy được bức tranh đó được treo lên, sau này lúc dọn dẹp, tôi mới thấy bức tranh đó nằm trong thùng rác. Anh để bức tranh của anh và Lý Chân Chân vào két sắt, còn tranh của tôi mua lại vứt vào thùng rác.”

“Bây giờ anh nói cho tôi biết, trong lòng anh nghĩ đến tôi là như vậy sao?”

“Xin lỗi, anh không cố ý, tôi không nghĩ nhiều như vậy…”

“Dù là cố ý hay vô tình, điều này cũng có thể chứng minh người mà anh luôn yêu là Lý Chân Chân.”

“Không phải, không phải! Anh thừa nhận anh quả thực có chút rung động, nhưng bây giờ anh đã nhìn rõ trái tim mình, người anh yêu chính là em, Nhất Nghiên! Là Lý Chân Chân giả vờ mất trí muốn níu kéo anh, anh sẽ không cho cô ấy có cơ hội nữa, anh hứa với em sau này sẽ không qua lại với cô ấy nữa, em trở về bên cạnh anh có được không?”

“Lý Chân Chân bị thực sự mất trí nhớ hay giả vờ mất trí nhớ đều không quan trọng. Cho dù chúng ta có quay ngược thời gian, anh vẫn sẽ bỏ rơi tôi trong tiệc đính hôn chỉ vì người đó là Lý Chân Chân. Anh không cần phải đổ tất cả tội lỗi lên người Lý Chân Chân. Tôi sẽ không bao giờ quên sự vui mừng và nhiệt tình trong mắt anh khi anh biết được Lý Chân Chân bị mất trí nhớ trong bệnh viện ngày hôm đó. Đó là ánh mắt khi tìm lại được thứ quý giá đã từng mất đi.”

“Lý Chân Chân cũng không phải là mơ tưởng đơn phương, các người là tới với nhau từ cả hai phía.”

Trên khuôn mặt Hoắc Trạch Hành tràn đầy đau buồn, nhưng vẫn nói: “Không phải, không phải, không phải như vậy…”

Đột nhiên, như nhớ ra điều gì đó, trong mắt anh hiện lên một tia hy vọng, anh lấy từ trong túi áo vest ra một cái hộp nhung.

Bên trong chính là chiếc nhẫn đính hôn mà tôi đã trả lại, sau đó lại bị Lý Chân Chân chụp ảnh.

Anh nhìn tôi, trong mắt hiện lên vẻ cầu khẩn và chờ mong: “Nhất Nghiên, chúng ta đã ở bên nhau bảy năm, em có thể buông tay được sao? Cho anh một cơ hội, anh sẽ không bao giờ làm điều gì khiến em phải thất vọng nữa, người có tư cách đeo chiếc nhẫn này mãi mãi là em.”

Nói xong, Hoắc Trạch Hành lấy chiếc nhẫn ra, định đeo cho tôi, nhưng ngón tay tôi đã cong lại, cho dù anh ấy có dùng lực thế nào cũng không làm được gì.

Thấy mình làm thế nào cũng không thành công, mắt anh ấy đỏ hoe, giọng nói đầy nghẹn ngào nức nở: “Xin em, đeo vào đi!”

Tôi nhìn anh ấy khổ sở như vậy, thản nhiên nói: “Anh biết không? Khi anh nấu canh cho Lý Chân Chân suốt bảy ngày, tôi đã buông tay rồi.”

Hoắc Trạch Hành dừng hành động lại, sững sờ nhìn tôi.

“Chiếc nhẫn này tên là Yêu Chân Chân đúng không?”

Sắc mặt Hoắc Trạch Hành tái nhợt, thần sắc bối rối.

“Cho nên, làm ơn đừng diễn cảnh thâm tình trước mặt tôi nữa được không? Bởi vì thực sự… rất buồn nôn.”

“Nếu anh thực sự cảm thấy áy náy với tôi, vậy thì mau trả lại của hồi môn cho tôi có được không?”

“Còn nữa,” Tôi đẩy cốc cà phê anh ấy gọi cho tôi ra trước mặt anh ấy: “Tôi không thích Iced American. Có lẽ người thích Iced American là Lý Chân Chân?”
 

ArkMS - Mac media streaming server

Top Bottom