TRUYỆN - AUDIO Thu tới (chương 3 - hết)

NỔI BẬT:

KINH DOANH TIỆM VÀNG ONLINE
RAO VẶT MIỄN PHÍ
Tối hôm đó tôi nhận được ba trăm vạn từ Hoắc Trạch Hành.

Anh ấy nói trả lại của hồi môn cho tôi nhưng sẽ không từ bỏ tôi.

Tôi không coi ra gì.

Kết quả giữa trưa ngày hôm sau, Hoắc Trạch Hành mang theo hộp cơm cách nhiệt nhiều lớp đến:

“Nhất Nghiên, anh nấu cho em mấy món ăn, còn có canh, em nhìn xem có thích không.”

Anh háo hức lại nhẹ nhàng mở từng tầng hộp cơm ra, nhìn tôi đầy mong đợi.

Động thái của Hoắc Trạch Hành khiến không ít đồng nghiệp phải ngưỡng mộ vây quanh xem.

“Anh không cần phải làm thế đâu, cầm lấy đi đi.”

Hoắc Trạch không thể cử động, tôi liền ném thẳng hộp cơm vào thùng rác.

Anh ấy đem cơm tới thêm mấy ngày nữa, tôi ném tất cả vào thùng rác, không có ngoại lệ.

Sau đó anh ấy không đem tới nữa.

Có một buổi tối, tôi bất ngờ nhận được một loạt ảnh của anh ấy trên WeChat…

Tất cả hoa bách hợp đang nở rộ trên ban công căn nhà tân hôn đều bị cắt bỏ;

Bức tranh ở đại sảnh biến thành một bức tranh rất giống cái tôi mua lúc trước.

Trên cái giường lớn trong phòng đặt rất nhiều thỏ bông đủ các kiểu dáng.



[Anh đã xóa hết vết tích của cô ấy rồi, từ nay trở đi chỗ này sẽ chỉ có em. 】

[Nhất Nghiên, anh yêu em. 】

Tôi không trả lời anh ấy một câu nào.

Chẳng bao lâu sau, tôi lại nhìn thấy những bức ảnh này trong vòng bạn bè của mình.

Hoắc Trạch Hành đã gửi những bức ảnh này theo dạng lưới chín ô vuông, đánh dấu tôi vào, còn chú thích: “Chỉ có em, chỉ có em, anh chỉ yêu mình em.” 】

Bên dưới rất nhiều đồng nghiệp bấm like và bình luận.

[A a a a, tôi đột nhiên ăn phải một đống cẩu lương! 】

[Chết tiệt, tôi đã nhìn thấy gì thế này? Tổng giám đốc Hoắc vậy mà lại đi phát cẩu lương! Ai nói Tổng giám đốc Hoắc không làm được chứ? 】

[Tổng giám đốc Hoắc vẫn rất yêu chị Nhất Nghiên! 】

[Tôi ăn CP không ăn BE! 】



Tôi đã ở bên Hoắc Trạch Hành nhiều năm như vậy, anh ấy chưa bao giờ thể hiện tình cảm trên WeChat. Cách đây mấy năm, khi còn trẻ, tôi nhìn thấy những người xung quanh thể hiện tình cảm trên vòng bạn bè WeChat, trong lòng cũng bị chọc cho ngứa ngáy, tôi đòi anh ấy cũng thể hiện tình cảm lên vòng bạn bè, nhưng anh ấy nói không thích đăng lên vòng của bạn bè, yêu nhau là việc của chúng tôi, không cần phải khoe khoang. Thái độ của anh ấy cứng rắn, không chịu nhân nhượng một chút nào, sau này tôi cũng không còn ý định này nữa.

Có những thứ mình đã từng rất mong muốn, nếu như đặt ở trước đây, tôi chắc chắn đã rất vui vẻ rất cảm động.

Nhưng bây giờ tôi chỉ cảm thấy chán ghét, buồn nôn.

WeChat liên tục rung chuyển với hàng loạt lời nhục mạ của Lý Chân Chân gửi đến.

[Con tiện nhân, mày lại nói gì với anh Trạch Hành? 】

[Là cô ép anh ấy đăng lên vòng bạn bè phải không? 】

[Cô đúng là đồ vô liêm sỉ không? 】

[ Anh Trạch Hành chỉ nhất thời bị cô lừa gạt, cho nên mới đuổi tôi đi, sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ đón tôi trở về! 】

Tôi lướt tay gửi ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện cho Hoắc Trạch Hành, sau đó trả lời Lý Chân Chân: [Ôi, tôi đã gửi ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện cho anh Trạch Hành của cô rồi. Tôi chúc cô được toại nguyện! 】

Sau đó nhanh tay xóa Lý Chân Chân.

Hoắc Trạch Hành gửi rất nhiều tin nhắn nhưng tôi không đọc kỹ, chỉ gửi một câu: [Anh có thể đừng làm tôi cảm thấy buồn nôn nữa được không? 】

Nếu không phải bởi vì công việc thì tôi hận không thể lập tức xoá anh ấy.10

Sau đó anh ấy yên tĩnh được mấy ngày, tôi cho là anh ấy đã bỏ cuộc.

Cho đến một buổi tối tôi đi xuống đổ rác, nhìn thấy chiếc SUV quen thuộc đó.

Hoắc Trạch Hành tựa người vào xe, dưới chân vương vãi tàn thuốc.

Khoảnh khắc anh ấy nhìn thấy tôi, đôi mắt sáng rực lên.

Anh ấy vậy mà lại tìm ra nơi tôi ở, trong lòng tôi cảm thấy hơi phiền chán, không có ý định để ý đến anh ấy, lướt qua anh ấy muốn rời đi.

Nhưng anh ấy đã kéo tôi lại: “Anh sẽ ra nước ngoài một tháng, anh chỉ muốn gặp em một lần.”

Tôi vùng ra khỏi tay anh ấy, đang định nói chuyện thì điện thoại của anh ấy reo lên:

“Anh Trạch Hành, em bị ốm rồi, anh có thể đến bệnh viện cùng em được không?”

“Ốm thì tìm bác sĩ, tìm tôi làm gì? Nếu muốn có người đi cùng, cô có thể đến tìm bố mẹ cô, tìm bạn bè cô. Chúng ta đã chia tay bảy năm rồi, cô đừng chuyện gì cũng đều tìm tôi nữa!”

Hoắc Trạch Hành nói xong trực tiếp cúp điện thoại, ngước mắt lên nhìn tôi, khóe miệng có chút cay đắng: “Nếu ngay từ đầu anh có thể làm như vậy, có thể chúng ta đã không kết cục như thế này phải không?”

Tôi mím môi, không nói gì.

“Thật sự không thể cho anh một cơ hội sao?”

Tôi lắc đầu.

Anh cười khổ một tiếng, đôi mắt hơi đỏ lên: “Anh biết rồi.”

11

Sau đó Hoắc Trạch Hành không còn làm phiền tôi nữa, ngoại trừ những lúc cần thiết trong công việc, chúng tôi hầu như không bao giờ gặp nhau.

Chỉ thỉnh thoảng đi ngang qua phòng làm việc của CEO, tôi mới nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của anh ấy.

Sau đó, anh ấy ra nước ngoài.

Cuộc sống của tôi lại bình yên trở lại.

Chỉ là có một ngày nọ, khi tôi đang đi xuống nhà lấy hàng chuyển phát nhanh, đột nhiên có người lao ra, tạt một thứ chất lỏng không rõ nguồn gốc vào mặt tôi.

Đồng nghiệp đi cùng tôi đã bắt được thủ phạm đang cố gắng trốn thoát.

Người kia đeo khẩu trang, tôi nhanh tay giật khẩu trang xuống để lộ khuôn mặt của Lý Chân Chân.

Trong mắt cô ấy tràn đầy oán hận, giống như muốn giết tôi: “Trình Nhất Nghiên, con tiện nhân này, đều là vì cô mà anh Trạch Hành không cần tôi nữa! Anh Trạch Hành đã ra nước ngoài, sau này sẽ quay lại! Cô hài lòng chưa? Tại sao cô không đi chết đi?”

Tôi choáng váng một lúc, nhưng rất nhanh đã hiểu ra nguyên nhân trong đó.

Hoắc Trạch Hành rõ ràng chỉ ra nước ngoài công tác một tháng, lại nói với Lý Chân Chân sẽ không quay lại, anh ấy nói dối, lấy cớ để trốn tránh cô ấy.

Hai người này, một người lấy lý do mất trí nhớ để đến gần, người kia lợi dụng việc ra nước ngoài để tránh xa.

Bạch Nguyệt Quang cuối cùng trở thành hạt cơm trắng.

Tôi không có ý định giải thích, bọn họ như thế nào đều không liên quan đến tôi.

Tôi sờ lên mặt, chất lỏng đó không phải là axit sunfuric mà có mùi rất kỳ lạ.

Tôi lạnh lùng hỏi: “Cô đã đổ cái gì lên người tôi vậy?”

Lý Chân Chân cười lớn, trong giọng điệu đầy vẻ hả hê: “Nước tiểu đó, tôi muốn con tiện nhân cô đi phá hoại tình cảm của người khác, sẽ đầy người hôi thối!”

Tôi nhặt lên nửa chai chất lỏng còn lại.

Lý Chân Chân trợn to hai mắt, tỏ vẻ ngây thơ nói: “Cái gì? Cô muốn tạt lại sao? Đến đây, nếu chạy không thoát coi như tôi thua, tôi đã sớm dự đoán được kết quả như vậy. Cho dù là như vậy, tôi vẫn cảm thấy cô thật là ghê tởm.”

Tôi cười khẩy: “Cô giữ lại những lời này để nói với cảnh sát đi.”

Tôi báo cảnh sát ngay trước mặt Lý Chân Chân.

Lắc lắc chai chất lỏng kia với cô ấy: “Chờ vào tù đi.”

Sự bình tĩnh trên khuôn mặt Lý Chân Chân lập tức sụp đổ, cô ấy hoảng loạn nói: “Tại sao cô lại phải báo cảnh sát? Chỉ là chút chuyện nhỏ có cần thiết phải làm vậy không?”

Cô ấy cố gắng vùng vẫy muốn thoát ra, tôi yêu cầu bảo vệ khống chế cô ấy cho đến khi cảnh sát đến.

Lý Chân Chân cố tình tạt nước tiểu, cấu thành tội xúc phạm, bị kết án một năm tù.

12

Tôi dự định chuyển đến một thành phố khác để phát triển nên đã bán cổ phần trong tay mình, đồng thời từ chức.

Một tháng sau, ngày Hoắc Trạch Hành về nước, tôi đã xách hành lý, chuẩn bị ra sân bay.

Khi tôi đang kéo vali ra ngoài, tình cờ nhìn thấy Hoắc Trạch Hành đang bước xuống xe, nhìn sắc mặt anh ấy có vẻ mệt mỏi, trên cằm còn có vài sợi râu, có lẽ vừa xuống máy bay đã trực tiếp chạy đến đây.

Anh ấy dường như có điều gì đó muốn nói với tôi, nhưng cuối cùng chỉ nói một câu: “Để anh giúp em”.

“Cảm ơn.”

Khi cái vali cuối cùng được chuyển vào cốp xe, anh mới mở miệng nói: “Sau này anh có thể đến tìm em được không?”

Tôi cười nói: “Không được, chia tay rồi đừng gặp nhau nữa.”

Anh ấy khẽ gật đầu: “Anh có thể ôm em một lần nữa được không? Chỉ một lát thôi.”

Tôi nhìn anh ấy, người đàn ông tôi đã yêu suốt bảy năm, chỉ nghĩ con người gặp nhau thì cũng có lúc chia tay.

Tôi gật đầu, anh ấy ôm tôi thật chặt, trên cổ tôi cảm nhận được cảm giác ẩm ướt.

Là anh ấy khóc không thành tiếng.

Giờ phút này tôi cảm thấy rất nhẹ nhõm.

Trên đường ra sân bay, ngồi trên xe tôi tìm thấy một cái hộp ở túi bên hông.

Đây không phải là đồ của tôi.

Tôi suy nghĩ một lúc, có lẽ vừa rồi lúc ôm tôi, Hoắc Trạch Hành đã lặng lẽ để vào trong.

Trong hộp là một chiếc nhẫn kim cương họa tiết hoa hồng tinh xảo.

Tôi chợt nhớ trước đó có một ngày,, một đồng nghiệp bình thường khá thân thiết với tôi từng nói Hoắc Trạch Hành đã hỏi trên WeChat tôi thích loại hoa nào.

Đồng nghiệp của tôi nói là hoa hồng.

Tôi đúng là thích hoa hồng, nhưng bây giờ đã không còn nữa.

Sau khi đến nhà mới , tôi đã gửi chiếc nhẫn kim cương cho đồng nghiệp, nhờ cô ấy trả lại cho Hoắc Trạch Hành giúp tôi kèm theo một câu: “Chồng tương lai của tôi sẽ tặng nhẫn cho tôi.”

Phiên ngoại: Góc nhìn của Hoắc Trạch Hành

Hai năm sau, tôi mới gặp lại cô ấy.

Tình cờ tôi đi công tác ở thành phố của cô ấy, thật ra tôi không nhất thiết phải đi công tác lần này, tôi chỉ xuất phát từ mong muốn được nhìn cô ấy một lần..

Cô ấy từng nói chia tay rồi không nên gặp lại nữa, tôi cũng từng cố quên cô ấy nhưng không hiểu vì sao càng cố quên cô ấy lại càng xuất hiện trong tâm trí tôi nhiều hơn.

Tôi đứng ở góc phố bên ngoài một nhà hàng phương Tây ngắm nhìn cô ấy.

Mái tóc của cô đã ngắn hơn, dáng vẻ cũng trưởng thành hơn.

Cô vừa ăn vừa trò chuyện với cô gái ngồi đối diện, trên mặt thỉnh thoảng nở nụ cười rạng rỡ.

Tôi nhìn đến ngây dại, đã rất lâu rồi tôi chưa từng nhìn thấy cô ấy cười như vậy.

Tôi tham lam ngắm nhìn từng biểu cảm của cô ấy, giống như một kẻ biến thái thích nhìn trộm.

Rõ ràng cô ấy đã có thể là của tôi, tại sao tôi lại để mất cô ấy?

Khi Lý Chân Chân giả vờ mất trí nhớ, bày tỏ tình cảm với tôi, tôi không phải không nhìn thấy cô ấy ở bên ngoài phòng bệnh, nhưng khi đó không hiểu sao tôi lại làm ra những hành động điên rồ, nói những lời làm tổn thương cô ấy.

Tôi nghĩ có lẽ khoảnh khắc tôi hất tay cô ấy ra, tôi đã mất cô ấy rồi.

Lý Chân Chân là chấp niệm thời thanh xuân của tôi, khi cô ấy bỏ rơi tôi ra nước ngoài, tôi thường nghĩ nếu cô ta chịu vì tôi mà ở lại thì tốt biết bao. Nhiều năm sau, khi Lý Chân Chân đột nhiên nói ra suy nghĩ trong lòng tôi năm đó, một số thứ lại ngo ngoe động đậy, kêu gào muốn lao ra khỏi mặt đất.

Tôi không nhìn được mà đối xử tốt với Lý Chân Chân, rõ ràng trong lòng cũng biết mình không nên làm như vậy, nhưng tôi vẫn cứ làm.

Có lẽ đó là sự tự tin mù quáng của tôi, Nhất Nghiên sẽ không bao giờ rời xa tôi.

Cô ấy đã ở bên cạnh tôi kể cả khi tôi suy sụp nhất, cô ấy đã cho tôi tất cả của hồi môn, cô ấy yêu tôi nhiều như vậy, nhất định sẽ không bao giờ rời xa tôi.

Cho nên tôi mới có ỷ mà không sợ gì.

Nhưng khi phát hiện trong nhà đã không còn vết tích của cô ấy nữa, trong lòng tôi cảm thấy vô cùng hoảng sợ, thời gian dần qua tôi mới nhìn rõ lòng mình.

Tôi yêu cô ấy.

Nhưng cô ấy đã không cần tôi nữa.

Cô gái ngồi đối diện rời đi, cô ấy cúi đầu kiểm tra điện thoại, đột nhiên trong lòng tôi dâng lên một cảm giác mong muốn, ước gì cô ấy quay đầu lại nhìn tôi một lần.

Có lẽ cái nhìn này có thể thay đổi điều gì đó.

Cô gái kia nói gì đó với một người đàn ông cách đó không xa, sau đó đẩy người đàn ông đi tới.

Người đàn ông bước tới, ngồi xuống đối diện cô ấy.

Cô ấy nhìn rõ người đó, trong mắt hiện lên sự ngạc nhiên.

Trên môi người đàn ông nở ra nụ cười dịu dàng, mở ra một cái hộp nhung đưa cho cô ấy.

Sự ngạc nhiên trong mắt cô càng rõ ràng.

Sau khi cô ấy khẽ gật đầu, người đàn ông đeo chiếc nhẫn vào tay cô.

Trong ánh sáng rực rỡ, tôi nhìn thấy đó là một chiếc nhẫn kim cương đính hoa hồng.

Tôi hoảng hốt nhớ tới năm đó cô ấy đã nhờ một người đồng nghiệp trả lại cho tôi chiếc nhẫn mà tôi đã mất cả tháng trời để làm riêng cho cô ấy ở Paris.

Cô ấy nói đúng, chồng tương lai của cô ấy sẽ trao nhẫn cho cô ấy.

Mọi người xung quanh đều vỗ tay chúc mừng.

Còn tôi lại không biết mình đã rơi nước mắt từ lúc nào.

Tôi biết tôi sẽ không bao giờ có cơ hội nữa rồi.

-Hoàn- (HẾT)
 

ArkMS - Mac media streaming server

Top Bottom