11.
Từ lúc sống lại, dựa vào những ký ức ở kiếp trước, tôi đã nghĩ ra rất nhiều biện pháp.
Mà bước đầu tiên chính là giúp bố tôi tìm đồng minh để hợp lực lật đổ nhà họ Tống.
Lúc đầu tôi không đồng ý cho cô ta thêm cảnh quay nổi bật.
Nhưng Tống Dao đã nói vậy, nếu tôi không cho thêm thì thật là có lỗi với cô ta.
“Được, tôi sẽ thêm cho cô mấy cảnh nổi bật.”
Tống Dao nở một nụ cười hài lòng.
Tôi cười cười nói: “Nhưng điều kiện tiên quyết là cô phải nghe theo sự sắp xếp của tôi. Hiện tại tôi đang có một cảnh bơi hai người lãng mạn, cô có đồng ý không?”
Tống Dao muốn khoe dáng ở trước ống kính nên liền gật đầu đồng ý.
Tuy nhiên Thẩm Trì vẫn luôn một mực im lặng lại giống như bị kích thích, hắn đột nhiên ngẩng đầu, kích động nói: “Anh không đồng ý.”
Tôi cố ý thở dài: “Đành thôi vậy, không còn cách nào khác.”
Tống Dao không thể để Thẩm Trì phá hỏng cơ hội bản thân vừa mới vất vả lắm mới tranh thủ đoạt được, cô ta nói:
“Thẩm Trì, anh có quyền gì mà từ chối?”
“Hứa Niệm, cứ làm theo những lời cô nói đi, anh ta không có tư cách gì để mà từ chối.”
Tôi hài lòng mỉm cười, yêu cầu đạo diễn lập tức chuẩn bị bắt đầu cảnh quay.
Nói là cảnh bơi hai người lãng mạn, chủ yếu là mượn hồ của một câu lạc bộ bơi, nhiệt độ bên trong hồ ổn định để quay chụp.
Tống Dao diện một bộ đồ bơi gợi cảm, khoe ra vóc dáng trẻ trung xinh đẹp trước ống kính.
Cô ta nhảy thẳng xuống hồ bơi, còn Thẩm Trì thì vẫn đứng ở bên cạnh hồ không chịu xuống.
Sắc mặt hắn tái nhợt hai tay nắm chặt thành quyền.
Tống Dao bơi được một vòng rồi mà thấy Thẩm Trì vẫn còn chưa chịu xuống nước.
Cô ta lập tức cau mày hỏi: “Thẩm Trì, sao anh không xuống nước đi?”
Hắn lấy đầu ngón tay lau mồ hôi ở trên trán, viện cớ: “Tôi bị cảm, cơ thể không được thoải mái nên hôm nay không thể bơi được.”
Tống Dao có chút tiếc nuối gật đầu: “Được thôi!”
Tuy nhiên, Thẩm Trì còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đã bị Tống Dao đưa tay kéo xuống.
Thẩm Trì bị mất cảnh giác “ầm” một tiếng.
Thân hình cao lớn của hắn bị rơi xuống nước, bọt sóng bắn lên tung tóe.
Tống Dao bật cười: “Hahaha! Thẩm Trì anh sợ nước à?”
Đứng trước ống kính tôi không khỏi cong môi mỉm cười.
Trò hay sắp bắt đầu rồi!
12.
Thẩm Trì từ khi rơi xuống nước chưa từng ngẩng đầu lên.
Hắn vẫn cứ nín thở ở trong nước toàn thân từ từ hạ xuống.
Tống Dao cau mày, vẻ mặt khó hiểu hỏi: “Thẩm Trì, rốt cuộc anh đang làm trò gì vậy?”
Cô ta vẫn tiếp tục bơi mặc kệ sự sống chế.t của hắn.
Vì thế Thẩm Trì lại tiếp tục nín thở ở trong nước thêm một phút nữa.
Hắn cứ ôm đầu như đà điểu vùi mặt vào trong nước.
Tống Dao không còn kiên nhẫn: “Thẩm Trì, anh rốt cuộc muốn chơi trò gì vậy?”
Ở trước ống kính ống, cô ta vẫn cố gắng kìm chế bản thân.
Mặc dù vậy cư dân mạng đang xem phát sóng trực tiếp đã bắt đầu trở nên nghi ngờ:
[Thẩm Trì biết bơi mà, việc gì cứ phải nín thở ở trong nước như vậy?]
[Thẩm Trì nín thở được 3 phút rồi, anh ấy sẽ không thể chịu nổi nữa, chương trình cứ để mặc kệ như vậy ư?]
[Nếu không phải do Tống Dao cứ nhất quyết kéo anh ta xuống thì đã không xảy ra chuyện như này.]
Mắt thấy Thẩm Trì không thể trụ nổi nữa, trên mặt hồ bong bóng nước đã bắt đầu nổi lên nhiều hơn, đạo diễn sợ nguy hiểm đến mạng người, nhất thời đứng ngồi không yên.
Tôi lập tức giữ cánh tay của ông ấy lại và dặn:
“Chờ một chút, phóng to hình ảnh ra.”
Bốn phút đã trôi qua, tôi biết đã đến giới hạn của Thẩm Trì.
Sau đó Tống Dao nhận ra mọi chuyện đang dần trở nên nghiêm trọng hơn.
Cô ta liều mạng muốn túm Thẩm Trì lên khỏi mặt nước.
Hơn nữa vì thời gian Thẩm Trì nín thở ở trong nước rất dài, thân thể hắn đã trở nên yếu ớt, thậm chí không còn sức lực để vùng vẫy.
Khi Tống Dao kéo lắn lên khỏi mặt nước khuôn mặt của hắn lập tức bị lộ ra.
Đạo diễn ngơ ngác, nhưng tôi đã nhanh chóng phóng to camera ra để quay cận cảnh.
Phòng phát sóng lập tức nổ tung, cả mạng xã hội đều đang bàng hoàng.
Làn da tái nhợt và lở loét của Thẩm Trì, vết bỏng đỏ như máu không có lớp nền che phủ tất cả đều đã bị lộ ra ở trước ống kính.
Trên khuôn mặt hắn vẫn còn dấu hiệu của việc đang chữa trị.
Nhưng nó đã bị phá hủy bởi việc sửa chữa bằng công nghệ cao.
“A.”
Tống Dao hét lên một tiếng.
Cô ta đầy kinh hãi đẩy Thẩm Trì ra.
Tống Dao vội vã đi lên bờ, ngón tay run rẩy: “Quái vật xấu xí, ai mà muốn làm bạn diễn của anh chứ!”
Lưng Thẩm Trì bị đập vào bức tường lạnh lẽo, cùng với tiếng hét chói tai của Tống Dao, hắn lập tức tỉnh lại.
Khi phát hiện ra máy quay đang nhắm thẳng vào mặt mình, trong giây lát tỉnh táo lại, Thẩm Trì trở nên hoảng sợ tột.
Hắn luống cuống che mặt mình lại: “Không được quay! Ai cho mấy người quay!”
Sự biến đổi trên mặt Thẩm Trì đã bị toàn bộ cõi mạng chứng kiến.
Lúc này khuôn mặt tuấn mỹ vẫn luôn là niềm tự hào của hắn đã bị chính tay hắn phá hủy hoàn toàn, sau đó lại bị chính bông hoa nhài mà hắn yêu quý nhất vạch trần.
Tin tức về việc khuôn mặt của Thẩm Trì bị phá hủy đã nhanh chóng leo lên Hot Search.
Chỉ trong một đêm, ảnh đế đỉnh lưu Thẩm Trì cao cao tại thượng đã bị rớt đài.
13.
Toàn bộ cư dân mạng đều đang nói về chuyện của Thẩm Trì.
#Thẩm Trì bị hủy dung#
#Thẩm Trì không thể diễn nữa#
Cư dân mạng có nhiều ý kiến trái chiều khác nhau về tình huống của hắn.
[Bây giờ chính là lúc Thẩm Trì cảm thấy rất tự ti phải không? Chẳng trách anh ta lại “liếm” Tống Dao như vậy, anh ta là đang muốn trở thành “phò mã” sao?”]
[Trông xấ.u quá! Trên mặt Thẩm Trì có dấu hiệu của sự can thiệp thẩm mỹ quá rõ ràng. Khuôn mặt cũ trông cũng rất dễ nhìn, không biết anh ta tự ti cái gì?]
[Tống Dao đã bị dọa chạy từ lâu rồi! Một tiểu công chúa được nuông chiều như vậy mà ở bên một người đàn ông xấu xí ư? Nằm mơ à?]
Cư dân mạng nói đúng.
Tống Dao đã từ chối hợp tác làm bạn diễn của Thẩm Trì.
Chỉ trong một đêm sự nghiệp của Thẩm Trì tụt dốc không phanh.
Tất cả các thương hiệu mà hắn đã ký đồng loạt đưa ra tuyên bố hủy hợp hợp đồng, bao gồm cả việc thay đổi toàn bộ nam chính trong các bộ phim truyền hình.
Khuôn mặt hiện tại của Thẩm Trì muốn xuất hiện cũng rất bất tiện.
Cả sự nghiệp lẫn thể xác và tinh thần của hắn bị đả kích trầm trọng khiến hắn không thể phục hồi.
Đến khi tôi gặp lại thầm Trì thì đã là chuyện của một tuần sau.
Tuyết rơi dày đặc cả đêm, khi tôi vừa mở cửa ra liền nhìn thấy Thẩm Trì.
Hắn đã đứng ở cả đêm ở trong tuyết.
Bây giờ Thẩm Trì đã mất đi sự cứng rắn ở kiếp trước, khí chất lạnh lùng, cao ngạo cũng đã phai nhạt, hắn không khác gì một người bình thường cả.
“Niệm Niệm…”
Trên mí mắt hắn dính tuyết, tuyết rơi đầy đầu.
“Niệm Niệm, anh không có nhà để về, cũng không có ai để nương tựa, tất cả chuyện này đều do Tống Dao gây ra.”
Mắt Thẩm Trì rưng rưng, vội vàng nói tiếp:
“Anh biết em là một người rất dễ mềm lòng, nể tình em từng thích anh, em có thể thu nhận và giúp đỡ anh được không?”
Nói xong nước mắt nóng bỏng của hắn liền rơi xuống, tuyệt vọng cúi đầu:
“Thật ra anh rất thích em chỉ là anh phát hiện ra điều này quá muộn. Anh nghĩ ông trời thương xót nên đã cho anh một cơ hội để làm lại.”
“Nhưng lại không nghĩ đến em coi anh như là rắn rết. Niệm Niệm, xin em hãy thu nhận anh, anh chỉ có một mình em thôi.”
Hắn trông rất chân thành và thâm tình, diễn đạt đến mức gần như tôi đã tin vào điều đó, nhưng kỹ năng diễn xuất này quả thực đã dùng sai chỗ rồi.
Tôi phiền chán nói: “Chú Lý, chú đuổi anh ta ngoài đi, đừng cho loại người này vào nhà nữa. Nếu không để hắn chế.t cóng ở trước cửa nhà, sẽ rất xui xẻo.”
Thẩm Trì lập tức trở nên luống cuống, trong lúc cấp bách, hắn vội quỳ xuống trước mặt tôi: “Niệm Niệm, nếu như em không tin, anh có thể quỳ ở đây cho đến khi em tin mới thôi!”
14.
Hắn nghĩ chỉ cần đứng ở đây giả bộ thâm tình, dựng nên một màn kịch “truy thê hỏa táng tràng” là đã có thể dành được thiện cảm của tôi ư?
Nếu hắn muốn quỳ thì cứ để hắn quỳ, để tôi xem hắn quỳ được bao lâu.
Thẩm Trì vẫn quỳ ở trước nhà tôi, bên ngoài tuyết rơi dày đặc, lạnh thấu xương.
Hắn lạnh cứng đờ như một tác phẩm điêu khắc, cuối cùng cũng lặng lẽ rời đi.
Kể từ ngày đó trở đi, tôi chưa từng gặp lại Thẩm Trì.
Mỗi lần đến trường, tôi đều có cảm giác như có ai đó đang theo dõi mình nhưng khi tôi quay lại, phía sau lại luôn không có ai.
Hôm nay, khi xem lịch, tôi chợt nhớ ra một chuyện.
Tôi đi đến một nơi yên tĩnh rồi gọi điện cho bố: “Bố, bố ở nước ngoài nhớ chú ý an toàn, nhất định phải đi khám sức khỏe định kỳ nhé!”
Kiếp trước, bố tôi luôn bận rộn với công việc và thường xuyên không chú ý đến nghỉ ngơi và ăn uống dẫn đến việc ông đã bị mắc bệnh un.g th.ư dạ dày.
Nghĩ đến dáng vẻ bố tôi gầy nhom, hốc hác nằm trên giường bệnh ở kiếp trước, lòng tôi liền nổi lên cảm giác đau đớn.
“Bố, bố đừng xem nhẹ lời nói của con, bố phải thường xuyên đi khám sức khoẻ định kỳ, ăn cơm đúng giờ, bố có nghe thấy con nói không?”
Tôi còn chưa kịp nói xong, đã có người giật điện thoại từ tay của tôi, dứt khoát cúp máy.
Tôi chợt ngẩng đầu lên, đối diện với tôi là ánh mắt phẫn nộ của Thẩm Trì.
“Hứa Niệm, em vẫn luôn gạt anh.”
Thẩm Trì đột nhiên thay đổi sắc mặt, hắn mím môi, khàn giọng nói: “Em cũng sống lại à?”
Hai mắt hắn luôn nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt của hắn ẩn chứa một sự cố chấp mờ nhạt.
Chẳng trách tôi luôn cảm thấy như có ai đó đang lặng lẽ theo dõi mình.
“Thẩm Trì, cho dù tôi sống lại thì thế nào? Kiếp trước anh chọn Tống Dao nhưng tới kiếp này, anh ở bên cô ta không xơ múi được gì nên lại tìm đến tôi à?”
Tôi nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới, cười lạnh: “Trước mặt tôi anh còn giả bộ cái gì? Anh không thấy ghê tởm nhưng tôi thấy buồn nô.n.”
Thẩm Trì vội vàng giải thích: “Niệm Niệm, anh biết là em đang trách anh nhưng xin em đừng nghĩ xấu như vậy. Hiện tại, anh thật lòng muốn đối xử tốt với em, anh không hề giả vờ.”
Tôi nhìn hắn giễu cợt: “Anh nghĩ là tôi sẽ tin sao?”
Trải qua một hồi sinh tử, bảy năm chân thành đối xử với hắn. Tôi từ lâu đã không còn tình cảm với hắn, thậm chí là hận, tôi cũng không muốn bố thí cho hắn.
Thân hình gầy yếu của Thẩm Trì lắc lư hai cái, con ngươi khẽ run lên, lẩm bẩm: “Anh sẽ làm cho em tin tưởng anh.”
“Anh biết em vẫn luôn trách anh vì ngày đó anh không chọn cứu em. Anh cứ nghĩ bọn chúng sẽ không dám xô em xuống nên mới lựa chọn Tống Dao.”
Hóa ra ở trong lòng hắn, mạng sống của tôi quả thực không quan trọng.
Rốt cuộc hắn vẫn đặt cược vào mạng sống của tôi mà không nghĩ đến khả năng nhỏ nhất.
Huống chi, lúc ấy tôi còn bị Tống Dao hung hăng đẩy ngã.
Tôi lười cùng Thẩm Trì nói nhảm, xoay người rời khỏi trường học.
Kể từ ngày đó, Thẩm Trì dường như đã tỉnh ngộ không còn làm phiền tôi nữa.
Mỗi ngày tôi đều đến trường học tham gia các hoạt động khác nhau, sống một cuộc sống rất phong phú.
Mãi cho đến một ngày, khi tôi ra khỏi trường, tài xế vì bị kẹt xe nên vẫn chưa đến được.
Tôi vừa mới cúp điện thoại, thì đột nhiên có một bàn tay to lớn bịt miệng và mũi tôi từ phía sau.
Một cảm giác ngột ngạt dâng lên, tôi theo bản năng muốn rút con dao găm giấu ở bên hông ra.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên: “Các anh nhẹ tay thôi, đánh ngất cô ấy là được rồi.”
Đúng là Thẩm Trì!
Tôi từ từ cất con dao găm đi, phối hợp với bọn chúng giả bộ ngã xuống.
Thẩm Trì, nếu anh cảm thấy cuộc sống này quá khó khăn, vậy thì tôi sẽ tiễn anh một đoạn đường.
15.
Sau khi bị trói, tôi bị bọn chúng nhét vào ô tô, đưa ra đến tận rìa đảo.
Khung cảnh quen thuộc này chính là nơi tôi chế.t.
Tuy nhiên không chỉ có mình tôi bị trói mà còn có cả Tống Dao.
Sau khi Tống Giao tỉnh dậy trên mặt cô ta đầy vẻ kinh hoàng, hai tay hai chân đều bị trói chặt, ngoài băng dính đen ở trên miệng đã bị xé ra.
“Mấy người là ai?”
“Mấy người muốn bao nhiêu tiền tôi đều có thể bảo bố tôi đưa cho mấy người, chỉ cần mấy người đừng làm tổn thương tôi!”
Tôi giả vờ như vừa mới tỉnh dậy, ánh mắt dừng lại ở trên người Thẩm Trì tựa hồ như đang lao vào cứu người kia.
Thật là một vở kịch lớn, tới đạo diễn cũng tự mình diễn xuất.
Bọn bắt cóc yêu cầu Thẩm Trì chỉ được chọn giữa tôi và Tống Dao.
“Trong hay người này mà.y chỉ có thể chọn cứu một người.”
Tống Dao nghe thấy vậy sắc mặt liền thay đổi, cô ta nhìn Thẩm Trì giống như đang nhìn một vị cứu tinh.
“Thẩm Trì, anh mau cứu tôi đi!” Trong mắt cô ta hiện lên vẻ hoảng sợ, giọng nói run rẩy: “Thẩm Trì chỉ cần anh chịu cứu tôi, tôi nhất định sẽ xin bố tôi đầu tư nguồn lực cho anh, để anh có thể ‘đông sơn tái khởi’.”
Thẩm Trì tiến lên hai bước, phớt lờ tiếng la hét kịch liệt của Tống Dao, ánh mắt chung thủy dừng lại ở trên người tôi:
“Niệm Niệm, lần này để anh cứu em được không?”
Tôi khẽ nhếch môi, cười châm chọc. Không hổ danh là ảnh đế đình đám, khả năng diễn xuất thật đỉnh cao.
Ánh mắt Thẩm Trì chứa đầy thâm tình, trong giọng nói hỗn loạn có một chút hối hận:
“Hứa Niệm, sau khi em chế.t anh đã biết mình sai rồi! Lẽ ra lúc đó anh không nên chọn Tống Dao. Từ khi em ra đi, linh hồn của anh cũng đã chế.t theo em. Cuộc sống của anh mỗi ngày còn tệ hơn cả cái chế.t. Hiện tại ông trời đã cho anh thêm một cơ hội để lựa chọn lại, anh không muốn mấ.t đi em một lần nữa.”
Tôi cố ý khiêu khích hắn, hỏi ngược lại: “Người anh yêu nhất chẳng phải là Tống Dao sao? Cô ta không phải là bông hoa nhài trắng tinh khiết duy nhất ở trong lòng anh à?”
16.
Nghe tôi nói vậy, ánh mắt Thẩm Trì lập tức trở nên hung ác, trong mắt hiện lên một sự hận thù mãnh liệt:
“Không! Làm sao anh có thể yêu người phụ nữ độc ác đã làm khuôn mặt của anh biến dạng? Nếu không phải tại cô ta, thì anh đã không biến thành bộ dạng như bây giờ!”
“Cô ta dụ dỗ anh, nói sẽ cho anh tài nguyên nhưng ở bên cô ta, anh chẳng khác gì một con ch.ó, từ đầu đến cuối cô ta thậm chí còn chẳng thèm liếc nhìn anh một cái.”
Thẩm Trì nhìn Tống Dao trong mắt tràn ngập sát khí.
Tôi cong môi cười bất đắc dĩ nhắc nhở: “Vậy anh làm thế nào để có thể chứng minh lời nói của mình là thật? Làm sao tôi có thể tin anh? Nói ở ngoài miệng thì ai mà chẳng nói được, nói không cũng chỉ là vô ích!”
Để ch.ó cắn ch.ó mới đúng là thú vị!
Tôi muốn biến Thẩm Trì trở thành một thanh kiếm sắc nhọn chứa đầy hận thù đâ.m chế.t người phụ nữ mà hắn yêu nhất.
Nghe đến đây Tống Dao mới phát hiện ra chuyện không ổn, vẻ mặt cô ta sợ hãi, ánh mắt đầy kinh sợ đổ dồn về phía tôi.
“Hứa Niệm, tôi với cô không thù không oán, tại sao cô lại cố ý châm ngòi gây xích mích?”
Không thù không oán?
Thẩm Trì quả thực đã nói đúng một điều.
Kiếp trước nhà tôi làm ăn phát đạt, đám bắt cóc đó thật sự không dám động đến tôi.
Vào thời khắc mấu chốt, khi Tống Dao được cởi trói, cô ta đã đánh tôi ngã xuống biển.
Việc hôm nay có thể coi như không thù không oán, vậy còn việc kia có thể coi như không thù không oán không?
Tôi cụp mắt xuống, che đi ý hận ở trong mắt, nhẹ nhàng cười nói:
“Tống Dao, tôi còn chưa nói cái gì, người lựa chọn là Thẩm Trì chứ không phải tôi.”
Thẩm Trì từng bước đến gần Tống Dao, mỗi bước đi của hắn đều khiến cô ta hoảng sợ, mặt cô ta tái nhợt, giọng nói trở nên sắc bén: “Thẩm Trì, nếu anh tin cô ta thì đã bị cô ta lừa rồi.”
“Tôi sẽ cho anh tất cả tài nguyên, sẽ giúp anh chữa trị khuôn mặt, tôi sẽ làm theo tất cả những gì anh nói.”
Vẻ mặt Thẩm Trì không thay đổi, hai mắt đỏ rực tràn ngập ý hận:
“Tôi biến thành như vậy đều là do cô hại tôi, chỉ cần tôi xử cô xong, Niệm Niệm sẽ tha thứ cho tôi. Chúng tôi sẽ có thể trở về như ngày xưa.”
Đạo đức giả! Tất cả những gì xảy ra với Thẩm Trì ở kiếp này đều không phải do tôi mà ra. Đời này địa vị của hai người bị đảo ngược, hắn hận Tống Dao đến mức dùng chiêu bài của tôi để vừa thỏa mãn bản thân, vừa để cầu xin tôi tha thứ.
Tiếng la hét của Tống Dao làm Thẩm Trì trở nên nóng nảy hơn.
Hắn thẳng thừng cầm con dao găm lên, chĩa vào người cô ta.
Tống Dao hoảng sợ trừng to đôi mắt.
Vào thời khắc giữa sự sống và cái chế.t, cô ta liều mạng lao vào người Thẩm Trì.
Cú va chạm khiến hắn mất cảnh giác, con da.o găm trong tay rơi loảng xoảng xuống đất.
Tống Dao chộp lấy dao găm, dùng nó cắt dây thừng sau đó nhắm vào người Thẩm Trì: “Thẩm Trì, anh bị điên à?”
Thẩm Trì cười lạnh, trong mắt tràn đầy bi thương: “Tôi điên rồi! Đều là do cô hại!”
Nói xong, Thẩm Trì tính toán đẩy Tống Dao xuống biển.
Dù sao rơi xuống biển, sẽ rất khó có thể đối chứng.
Nhưng Tống Dao cũng rất dữ dằn, trước khi rơi xuống biển, cô ta đã dùng toàn lực của mình để đâ.m Thẩm Trì bằng con da.o găm.
“Thẩm Trì, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh.”
17.
Dòng má.u đỏ tươi nóng hổi chảy ra từ trên mu bàn tay của Thẩm Trì.
Thẩm Trì đau đớn cúi người,từng giọt mồ hôi ở trên trán rơi xuống: “Chỉ có người chế.t mới không thể nói được.”
Cơ thể của Tống Dao nhanh chóng bị rơi khỏi hòn đảo.
Kiếp trước, Thẩm Trì biết rõ tôi không biết bơi nhưng vẫn kiên quyết bỏ rơi tôi.
Lần này Tống giao bị đẩy xuống biển nhưng vẫn có thể bơi được.
Cô ta bơi một cách tuyệt vọng ở trên biển.
Vậy thì tôi chúc cô ta may mắn.
Tôi cứ nghĩ vở kịch đặc sắc này đến đây là chấm dứt.
Nhưng không ngờ Thẩm Trì lại đi thẳng về phía tôi.
Hắn đưa tay ra định cầm tay tôi nhưng bị tôi dễ dàng né được: “Thẩm Trì, anh nghĩ tôi có thể tha thứ cho anh như vậy ư?”
Tôi cười lạnh, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm: “Tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho một người như anh. Kiếp này anh giết Tống Dao, kiếp trước thì anh giết tôi. Tay anh đã sớm nhuộm đầy má.u, anh thật bẩn. Anh biết không cả người anh đều rất gh.ê tởm?!”
Vẻ mặt Thẩm Trì đột nhiên thay đổi, trong mắt hiện lên tia phẫn nộ dày đặc.
“Vậy là từ đầu đến giờ em đều gạt anh?”
Tôi mỉm cười không nói gì tương đương với việc ngầm thừa nhận.
Chỉ tiếc, hắn nhận ra quá muộn.
Thẩm Trì nén cơn đau, cười đến điê.n cuồng: “Anh đã nói rồi chỉ có người chế.t mới không thể nói được.”
Hắn cố chấp dừng ánh mắt ở trên người tôi, nụ cười trông có vẻ nham hiểm và điê.n cuồng: “Hứa Niệm, vậy thì chúng ta cùng chế.t đi! Chấm dứt hết tất cả chuyện này được không? Nói không chừng còn có thể sống lại lần nữa.”
Nói xong hắn dùng hết sức lực lao về phía tôi.
Hắn muốn cùng tôi rơi xuống biển sâu!
Nằm mơ đi!
18.
Tôi đã cởi dây thừng ra từ lâu, lấy ra dùi cui điện dùng để phòng thân được đặt ở bên hông.
Tôi bật dòng điện lên mức tối đa, nhắm thẳng vào hắn.
Bảy nhát đó là để tôi an ủi cho khoảng thời gian bảy năm lãng phí ở kiếp trước.
Vẻ mặt phẫn nộ vốn có của Thẩm Trì trong nháy mắt trở nên run rẩy và yếu ớt.
Hắn đau đớn nằm trên mặt đất đôi mắt đỏ ngầu nhìn tôi chằm chằm.
“Thẩm Trì, anh nghĩ tôi sẽ giống như kiếp trước, không có sự phòng bị gì sao? Từ lúc anh tự đạo diễn ra vở kịch này là tôi đã cởi trói cho mình rồi!”
“Chỉ là một món đồ chơi nhỏ bé mà anh nghĩ có thể trói được tôi à? Anh muốn tự tìm đường chết, thì không có ai thể cứu được anh!”
Trong khoảng thời gian kể từ khi tôi mất tích, tài xế của tôi đã gọi điện cho cảnh sát.
Thẩm Trì tự tay đẩy Tống Dao xuống biển, trước sự chứng kiến của bọn kẻ bắt cóc và tôi.
Hắn sẽ không thể trốn thoát được!
Thẩm Trì bất lực ôm mặt, nước mắt rơi xuống từ kẽ ngón tay. “Hứa Niệm, anh còn tưởng rằng em sẽ tha thứ cho anh.”
“Anh hãy đem mấy lời tự cho là đúng của mình đi mà nói với cảnh sát.”
Đợi cho đến khi cảnh sát đến, Thẩm Trì đã không còn sức để giãy giụa.
Trước khi bị cảnh sát đưa đi, ánh mắt của hắn vẫn còn đổ dồn về phía tôi.
“Hứa Niệm, em quả thực rất tàn nhẫn với anh, em thật sự không có trái tim!”
Ha! Hắn vẫn nên giữ nỗi chua xót và thống khổ của mình để mà nói với cảnh sát.
Sau khi Tống Dao bị rơi xuống biển, cảnh sát đã cật lực tìm kiếm và giải cứu cô ta.
Cô ta được tìm thấy ở trên bờ trong quá trình tìm kiếm và cứu hộ.
Tống Dao biết bơi nên có lẽ đã tự mình bơi vào bờ.
Chỉ là đầu của cô ta bị va đập mạnh, hiện tại vẫn còn đang phải cấp cứu.
Tôi đã thành công học lên cao học.
Trước mắt, bố tôi đã giao cho tôi quyền quản lý công việc kinh doanh của gia đình.
Tôi đã sử dụng tất cả những phương pháp kinh doanh mà mình đúc kết được trong bảy năm ở kiếp trước, từng bước bào mòn thành công ty xí nghiệp của nhà họ Tống.
Tôi sẽ không tự tay giết chết cô ta nhưng tôi cũng sẽ không để cho cô ta có được một ngụm cơm.
Tôi muốn nhìn thấy Tống Dao trở thành một người bình thường, không còn dáng vẻ của sự kiêu ngạo, càn quấy.
Đáng tiếc, Tống Dao đã không thể mở mắt ra nhìn thế giới của mình, đầu của cô ta bị va đập rất mạnh, cộng với việc tìm kiếm, cứu hộ bị trì hoãn, dẫn đến việc giải cứu bị chậm trễ.
Bây giờ cô ta đã trở thành người thực vật.
Còn Thẩm Trì thì bị tống vào tù vì tội cố ý giết người.
Hắn chỉ có thể sống cả đời ở trong ngục tù tối tăm.
Và những gì tôi đạt được không chỉ là cuộc sống mới mà còn là những hiểu biết và nhận thức mới.
Cuộc đời này tôi chỉ mong sẽ được sống thật tốt, khiến cho những người tôi yêu thương được sống một cuộc sống hạnh phúc, bình yên.
Những sai lầm của một mình Thẩm Trì không đại diện cho tất cả mọi người.
Hắn đã phải nhận hình phạt xứng đáng cho những việc làm của mình.
Còn tôi sẽ tiếp tục hướng tới một tương lai tươi sáng.
(HẾT)
Từ lúc sống lại, dựa vào những ký ức ở kiếp trước, tôi đã nghĩ ra rất nhiều biện pháp.
Mà bước đầu tiên chính là giúp bố tôi tìm đồng minh để hợp lực lật đổ nhà họ Tống.
Lúc đầu tôi không đồng ý cho cô ta thêm cảnh quay nổi bật.
Nhưng Tống Dao đã nói vậy, nếu tôi không cho thêm thì thật là có lỗi với cô ta.
“Được, tôi sẽ thêm cho cô mấy cảnh nổi bật.”
Tống Dao nở một nụ cười hài lòng.
Tôi cười cười nói: “Nhưng điều kiện tiên quyết là cô phải nghe theo sự sắp xếp của tôi. Hiện tại tôi đang có một cảnh bơi hai người lãng mạn, cô có đồng ý không?”
Tống Dao muốn khoe dáng ở trước ống kính nên liền gật đầu đồng ý.
Tuy nhiên Thẩm Trì vẫn luôn một mực im lặng lại giống như bị kích thích, hắn đột nhiên ngẩng đầu, kích động nói: “Anh không đồng ý.”
Tôi cố ý thở dài: “Đành thôi vậy, không còn cách nào khác.”
Tống Dao không thể để Thẩm Trì phá hỏng cơ hội bản thân vừa mới vất vả lắm mới tranh thủ đoạt được, cô ta nói:
“Thẩm Trì, anh có quyền gì mà từ chối?”
“Hứa Niệm, cứ làm theo những lời cô nói đi, anh ta không có tư cách gì để mà từ chối.”
Tôi hài lòng mỉm cười, yêu cầu đạo diễn lập tức chuẩn bị bắt đầu cảnh quay.
Nói là cảnh bơi hai người lãng mạn, chủ yếu là mượn hồ của một câu lạc bộ bơi, nhiệt độ bên trong hồ ổn định để quay chụp.
Tống Dao diện một bộ đồ bơi gợi cảm, khoe ra vóc dáng trẻ trung xinh đẹp trước ống kính.
Cô ta nhảy thẳng xuống hồ bơi, còn Thẩm Trì thì vẫn đứng ở bên cạnh hồ không chịu xuống.
Sắc mặt hắn tái nhợt hai tay nắm chặt thành quyền.
Tống Dao bơi được một vòng rồi mà thấy Thẩm Trì vẫn còn chưa chịu xuống nước.
Cô ta lập tức cau mày hỏi: “Thẩm Trì, sao anh không xuống nước đi?”
Hắn lấy đầu ngón tay lau mồ hôi ở trên trán, viện cớ: “Tôi bị cảm, cơ thể không được thoải mái nên hôm nay không thể bơi được.”
Tống Dao có chút tiếc nuối gật đầu: “Được thôi!”
Tuy nhiên, Thẩm Trì còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đã bị Tống Dao đưa tay kéo xuống.
Thẩm Trì bị mất cảnh giác “ầm” một tiếng.
Thân hình cao lớn của hắn bị rơi xuống nước, bọt sóng bắn lên tung tóe.
Tống Dao bật cười: “Hahaha! Thẩm Trì anh sợ nước à?”
Đứng trước ống kính tôi không khỏi cong môi mỉm cười.
Trò hay sắp bắt đầu rồi!
12.
Thẩm Trì từ khi rơi xuống nước chưa từng ngẩng đầu lên.
Hắn vẫn cứ nín thở ở trong nước toàn thân từ từ hạ xuống.
Tống Dao cau mày, vẻ mặt khó hiểu hỏi: “Thẩm Trì, rốt cuộc anh đang làm trò gì vậy?”
Cô ta vẫn tiếp tục bơi mặc kệ sự sống chế.t của hắn.
Vì thế Thẩm Trì lại tiếp tục nín thở ở trong nước thêm một phút nữa.
Hắn cứ ôm đầu như đà điểu vùi mặt vào trong nước.
Tống Dao không còn kiên nhẫn: “Thẩm Trì, anh rốt cuộc muốn chơi trò gì vậy?”
Ở trước ống kính ống, cô ta vẫn cố gắng kìm chế bản thân.
Mặc dù vậy cư dân mạng đang xem phát sóng trực tiếp đã bắt đầu trở nên nghi ngờ:
[Thẩm Trì biết bơi mà, việc gì cứ phải nín thở ở trong nước như vậy?]
[Thẩm Trì nín thở được 3 phút rồi, anh ấy sẽ không thể chịu nổi nữa, chương trình cứ để mặc kệ như vậy ư?]
[Nếu không phải do Tống Dao cứ nhất quyết kéo anh ta xuống thì đã không xảy ra chuyện như này.]
Mắt thấy Thẩm Trì không thể trụ nổi nữa, trên mặt hồ bong bóng nước đã bắt đầu nổi lên nhiều hơn, đạo diễn sợ nguy hiểm đến mạng người, nhất thời đứng ngồi không yên.
Tôi lập tức giữ cánh tay của ông ấy lại và dặn:
“Chờ một chút, phóng to hình ảnh ra.”
Bốn phút đã trôi qua, tôi biết đã đến giới hạn của Thẩm Trì.
Sau đó Tống Dao nhận ra mọi chuyện đang dần trở nên nghiêm trọng hơn.
Cô ta liều mạng muốn túm Thẩm Trì lên khỏi mặt nước.
Hơn nữa vì thời gian Thẩm Trì nín thở ở trong nước rất dài, thân thể hắn đã trở nên yếu ớt, thậm chí không còn sức lực để vùng vẫy.
Khi Tống Dao kéo lắn lên khỏi mặt nước khuôn mặt của hắn lập tức bị lộ ra.
Đạo diễn ngơ ngác, nhưng tôi đã nhanh chóng phóng to camera ra để quay cận cảnh.
Phòng phát sóng lập tức nổ tung, cả mạng xã hội đều đang bàng hoàng.
Làn da tái nhợt và lở loét của Thẩm Trì, vết bỏng đỏ như máu không có lớp nền che phủ tất cả đều đã bị lộ ra ở trước ống kính.
Trên khuôn mặt hắn vẫn còn dấu hiệu của việc đang chữa trị.
Nhưng nó đã bị phá hủy bởi việc sửa chữa bằng công nghệ cao.
“A.”
Tống Dao hét lên một tiếng.
Cô ta đầy kinh hãi đẩy Thẩm Trì ra.
Tống Dao vội vã đi lên bờ, ngón tay run rẩy: “Quái vật xấu xí, ai mà muốn làm bạn diễn của anh chứ!”
Lưng Thẩm Trì bị đập vào bức tường lạnh lẽo, cùng với tiếng hét chói tai của Tống Dao, hắn lập tức tỉnh lại.
Khi phát hiện ra máy quay đang nhắm thẳng vào mặt mình, trong giây lát tỉnh táo lại, Thẩm Trì trở nên hoảng sợ tột.
Hắn luống cuống che mặt mình lại: “Không được quay! Ai cho mấy người quay!”
Sự biến đổi trên mặt Thẩm Trì đã bị toàn bộ cõi mạng chứng kiến.
Lúc này khuôn mặt tuấn mỹ vẫn luôn là niềm tự hào của hắn đã bị chính tay hắn phá hủy hoàn toàn, sau đó lại bị chính bông hoa nhài mà hắn yêu quý nhất vạch trần.
Tin tức về việc khuôn mặt của Thẩm Trì bị phá hủy đã nhanh chóng leo lên Hot Search.
Chỉ trong một đêm, ảnh đế đỉnh lưu Thẩm Trì cao cao tại thượng đã bị rớt đài.
13.
Toàn bộ cư dân mạng đều đang nói về chuyện của Thẩm Trì.
#Thẩm Trì bị hủy dung#
#Thẩm Trì không thể diễn nữa#
Cư dân mạng có nhiều ý kiến trái chiều khác nhau về tình huống của hắn.
[Bây giờ chính là lúc Thẩm Trì cảm thấy rất tự ti phải không? Chẳng trách anh ta lại “liếm” Tống Dao như vậy, anh ta là đang muốn trở thành “phò mã” sao?”]
[Trông xấ.u quá! Trên mặt Thẩm Trì có dấu hiệu của sự can thiệp thẩm mỹ quá rõ ràng. Khuôn mặt cũ trông cũng rất dễ nhìn, không biết anh ta tự ti cái gì?]
[Tống Dao đã bị dọa chạy từ lâu rồi! Một tiểu công chúa được nuông chiều như vậy mà ở bên một người đàn ông xấu xí ư? Nằm mơ à?]
Cư dân mạng nói đúng.
Tống Dao đã từ chối hợp tác làm bạn diễn của Thẩm Trì.
Chỉ trong một đêm sự nghiệp của Thẩm Trì tụt dốc không phanh.
Tất cả các thương hiệu mà hắn đã ký đồng loạt đưa ra tuyên bố hủy hợp hợp đồng, bao gồm cả việc thay đổi toàn bộ nam chính trong các bộ phim truyền hình.
Khuôn mặt hiện tại của Thẩm Trì muốn xuất hiện cũng rất bất tiện.
Cả sự nghiệp lẫn thể xác và tinh thần của hắn bị đả kích trầm trọng khiến hắn không thể phục hồi.
Đến khi tôi gặp lại thầm Trì thì đã là chuyện của một tuần sau.
Tuyết rơi dày đặc cả đêm, khi tôi vừa mở cửa ra liền nhìn thấy Thẩm Trì.
Hắn đã đứng ở cả đêm ở trong tuyết.
Bây giờ Thẩm Trì đã mất đi sự cứng rắn ở kiếp trước, khí chất lạnh lùng, cao ngạo cũng đã phai nhạt, hắn không khác gì một người bình thường cả.
“Niệm Niệm…”
Trên mí mắt hắn dính tuyết, tuyết rơi đầy đầu.
“Niệm Niệm, anh không có nhà để về, cũng không có ai để nương tựa, tất cả chuyện này đều do Tống Dao gây ra.”
Mắt Thẩm Trì rưng rưng, vội vàng nói tiếp:
“Anh biết em là một người rất dễ mềm lòng, nể tình em từng thích anh, em có thể thu nhận và giúp đỡ anh được không?”
Nói xong nước mắt nóng bỏng của hắn liền rơi xuống, tuyệt vọng cúi đầu:
“Thật ra anh rất thích em chỉ là anh phát hiện ra điều này quá muộn. Anh nghĩ ông trời thương xót nên đã cho anh một cơ hội để làm lại.”
“Nhưng lại không nghĩ đến em coi anh như là rắn rết. Niệm Niệm, xin em hãy thu nhận anh, anh chỉ có một mình em thôi.”
Hắn trông rất chân thành và thâm tình, diễn đạt đến mức gần như tôi đã tin vào điều đó, nhưng kỹ năng diễn xuất này quả thực đã dùng sai chỗ rồi.
Tôi phiền chán nói: “Chú Lý, chú đuổi anh ta ngoài đi, đừng cho loại người này vào nhà nữa. Nếu không để hắn chế.t cóng ở trước cửa nhà, sẽ rất xui xẻo.”
Thẩm Trì lập tức trở nên luống cuống, trong lúc cấp bách, hắn vội quỳ xuống trước mặt tôi: “Niệm Niệm, nếu như em không tin, anh có thể quỳ ở đây cho đến khi em tin mới thôi!”
14.
Hắn nghĩ chỉ cần đứng ở đây giả bộ thâm tình, dựng nên một màn kịch “truy thê hỏa táng tràng” là đã có thể dành được thiện cảm của tôi ư?
Nếu hắn muốn quỳ thì cứ để hắn quỳ, để tôi xem hắn quỳ được bao lâu.
Thẩm Trì vẫn quỳ ở trước nhà tôi, bên ngoài tuyết rơi dày đặc, lạnh thấu xương.
Hắn lạnh cứng đờ như một tác phẩm điêu khắc, cuối cùng cũng lặng lẽ rời đi.
Kể từ ngày đó trở đi, tôi chưa từng gặp lại Thẩm Trì.
Mỗi lần đến trường, tôi đều có cảm giác như có ai đó đang theo dõi mình nhưng khi tôi quay lại, phía sau lại luôn không có ai.
Hôm nay, khi xem lịch, tôi chợt nhớ ra một chuyện.
Tôi đi đến một nơi yên tĩnh rồi gọi điện cho bố: “Bố, bố ở nước ngoài nhớ chú ý an toàn, nhất định phải đi khám sức khỏe định kỳ nhé!”
Kiếp trước, bố tôi luôn bận rộn với công việc và thường xuyên không chú ý đến nghỉ ngơi và ăn uống dẫn đến việc ông đã bị mắc bệnh un.g th.ư dạ dày.
Nghĩ đến dáng vẻ bố tôi gầy nhom, hốc hác nằm trên giường bệnh ở kiếp trước, lòng tôi liền nổi lên cảm giác đau đớn.
“Bố, bố đừng xem nhẹ lời nói của con, bố phải thường xuyên đi khám sức khoẻ định kỳ, ăn cơm đúng giờ, bố có nghe thấy con nói không?”
Tôi còn chưa kịp nói xong, đã có người giật điện thoại từ tay của tôi, dứt khoát cúp máy.
Tôi chợt ngẩng đầu lên, đối diện với tôi là ánh mắt phẫn nộ của Thẩm Trì.
“Hứa Niệm, em vẫn luôn gạt anh.”
Thẩm Trì đột nhiên thay đổi sắc mặt, hắn mím môi, khàn giọng nói: “Em cũng sống lại à?”
Hai mắt hắn luôn nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt của hắn ẩn chứa một sự cố chấp mờ nhạt.
Chẳng trách tôi luôn cảm thấy như có ai đó đang lặng lẽ theo dõi mình.
“Thẩm Trì, cho dù tôi sống lại thì thế nào? Kiếp trước anh chọn Tống Dao nhưng tới kiếp này, anh ở bên cô ta không xơ múi được gì nên lại tìm đến tôi à?”
Tôi nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới, cười lạnh: “Trước mặt tôi anh còn giả bộ cái gì? Anh không thấy ghê tởm nhưng tôi thấy buồn nô.n.”
Thẩm Trì vội vàng giải thích: “Niệm Niệm, anh biết là em đang trách anh nhưng xin em đừng nghĩ xấu như vậy. Hiện tại, anh thật lòng muốn đối xử tốt với em, anh không hề giả vờ.”
Tôi nhìn hắn giễu cợt: “Anh nghĩ là tôi sẽ tin sao?”
Trải qua một hồi sinh tử, bảy năm chân thành đối xử với hắn. Tôi từ lâu đã không còn tình cảm với hắn, thậm chí là hận, tôi cũng không muốn bố thí cho hắn.
Thân hình gầy yếu của Thẩm Trì lắc lư hai cái, con ngươi khẽ run lên, lẩm bẩm: “Anh sẽ làm cho em tin tưởng anh.”
“Anh biết em vẫn luôn trách anh vì ngày đó anh không chọn cứu em. Anh cứ nghĩ bọn chúng sẽ không dám xô em xuống nên mới lựa chọn Tống Dao.”
Hóa ra ở trong lòng hắn, mạng sống của tôi quả thực không quan trọng.
Rốt cuộc hắn vẫn đặt cược vào mạng sống của tôi mà không nghĩ đến khả năng nhỏ nhất.
Huống chi, lúc ấy tôi còn bị Tống Dao hung hăng đẩy ngã.
Tôi lười cùng Thẩm Trì nói nhảm, xoay người rời khỏi trường học.
Kể từ ngày đó, Thẩm Trì dường như đã tỉnh ngộ không còn làm phiền tôi nữa.
Mỗi ngày tôi đều đến trường học tham gia các hoạt động khác nhau, sống một cuộc sống rất phong phú.
Mãi cho đến một ngày, khi tôi ra khỏi trường, tài xế vì bị kẹt xe nên vẫn chưa đến được.
Tôi vừa mới cúp điện thoại, thì đột nhiên có một bàn tay to lớn bịt miệng và mũi tôi từ phía sau.
Một cảm giác ngột ngạt dâng lên, tôi theo bản năng muốn rút con dao găm giấu ở bên hông ra.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên: “Các anh nhẹ tay thôi, đánh ngất cô ấy là được rồi.”
Đúng là Thẩm Trì!
Tôi từ từ cất con dao găm đi, phối hợp với bọn chúng giả bộ ngã xuống.
Thẩm Trì, nếu anh cảm thấy cuộc sống này quá khó khăn, vậy thì tôi sẽ tiễn anh một đoạn đường.
15.
Sau khi bị trói, tôi bị bọn chúng nhét vào ô tô, đưa ra đến tận rìa đảo.
Khung cảnh quen thuộc này chính là nơi tôi chế.t.
Tuy nhiên không chỉ có mình tôi bị trói mà còn có cả Tống Dao.
Sau khi Tống Giao tỉnh dậy trên mặt cô ta đầy vẻ kinh hoàng, hai tay hai chân đều bị trói chặt, ngoài băng dính đen ở trên miệng đã bị xé ra.
“Mấy người là ai?”
“Mấy người muốn bao nhiêu tiền tôi đều có thể bảo bố tôi đưa cho mấy người, chỉ cần mấy người đừng làm tổn thương tôi!”
Tôi giả vờ như vừa mới tỉnh dậy, ánh mắt dừng lại ở trên người Thẩm Trì tựa hồ như đang lao vào cứu người kia.
Thật là một vở kịch lớn, tới đạo diễn cũng tự mình diễn xuất.
Bọn bắt cóc yêu cầu Thẩm Trì chỉ được chọn giữa tôi và Tống Dao.
“Trong hay người này mà.y chỉ có thể chọn cứu một người.”
Tống Dao nghe thấy vậy sắc mặt liền thay đổi, cô ta nhìn Thẩm Trì giống như đang nhìn một vị cứu tinh.
“Thẩm Trì, anh mau cứu tôi đi!” Trong mắt cô ta hiện lên vẻ hoảng sợ, giọng nói run rẩy: “Thẩm Trì chỉ cần anh chịu cứu tôi, tôi nhất định sẽ xin bố tôi đầu tư nguồn lực cho anh, để anh có thể ‘đông sơn tái khởi’.”
Thẩm Trì tiến lên hai bước, phớt lờ tiếng la hét kịch liệt của Tống Dao, ánh mắt chung thủy dừng lại ở trên người tôi:
“Niệm Niệm, lần này để anh cứu em được không?”
Tôi khẽ nhếch môi, cười châm chọc. Không hổ danh là ảnh đế đình đám, khả năng diễn xuất thật đỉnh cao.
Ánh mắt Thẩm Trì chứa đầy thâm tình, trong giọng nói hỗn loạn có một chút hối hận:
“Hứa Niệm, sau khi em chế.t anh đã biết mình sai rồi! Lẽ ra lúc đó anh không nên chọn Tống Dao. Từ khi em ra đi, linh hồn của anh cũng đã chế.t theo em. Cuộc sống của anh mỗi ngày còn tệ hơn cả cái chế.t. Hiện tại ông trời đã cho anh thêm một cơ hội để lựa chọn lại, anh không muốn mấ.t đi em một lần nữa.”
Tôi cố ý khiêu khích hắn, hỏi ngược lại: “Người anh yêu nhất chẳng phải là Tống Dao sao? Cô ta không phải là bông hoa nhài trắng tinh khiết duy nhất ở trong lòng anh à?”
16.
Nghe tôi nói vậy, ánh mắt Thẩm Trì lập tức trở nên hung ác, trong mắt hiện lên một sự hận thù mãnh liệt:
“Không! Làm sao anh có thể yêu người phụ nữ độc ác đã làm khuôn mặt của anh biến dạng? Nếu không phải tại cô ta, thì anh đã không biến thành bộ dạng như bây giờ!”
“Cô ta dụ dỗ anh, nói sẽ cho anh tài nguyên nhưng ở bên cô ta, anh chẳng khác gì một con ch.ó, từ đầu đến cuối cô ta thậm chí còn chẳng thèm liếc nhìn anh một cái.”
Thẩm Trì nhìn Tống Dao trong mắt tràn ngập sát khí.
Tôi cong môi cười bất đắc dĩ nhắc nhở: “Vậy anh làm thế nào để có thể chứng minh lời nói của mình là thật? Làm sao tôi có thể tin anh? Nói ở ngoài miệng thì ai mà chẳng nói được, nói không cũng chỉ là vô ích!”
Để ch.ó cắn ch.ó mới đúng là thú vị!
Tôi muốn biến Thẩm Trì trở thành một thanh kiếm sắc nhọn chứa đầy hận thù đâ.m chế.t người phụ nữ mà hắn yêu nhất.
Nghe đến đây Tống Dao mới phát hiện ra chuyện không ổn, vẻ mặt cô ta sợ hãi, ánh mắt đầy kinh sợ đổ dồn về phía tôi.
“Hứa Niệm, tôi với cô không thù không oán, tại sao cô lại cố ý châm ngòi gây xích mích?”
Không thù không oán?
Thẩm Trì quả thực đã nói đúng một điều.
Kiếp trước nhà tôi làm ăn phát đạt, đám bắt cóc đó thật sự không dám động đến tôi.
Vào thời khắc mấu chốt, khi Tống Dao được cởi trói, cô ta đã đánh tôi ngã xuống biển.
Việc hôm nay có thể coi như không thù không oán, vậy còn việc kia có thể coi như không thù không oán không?
Tôi cụp mắt xuống, che đi ý hận ở trong mắt, nhẹ nhàng cười nói:
“Tống Dao, tôi còn chưa nói cái gì, người lựa chọn là Thẩm Trì chứ không phải tôi.”
Thẩm Trì từng bước đến gần Tống Dao, mỗi bước đi của hắn đều khiến cô ta hoảng sợ, mặt cô ta tái nhợt, giọng nói trở nên sắc bén: “Thẩm Trì, nếu anh tin cô ta thì đã bị cô ta lừa rồi.”
“Tôi sẽ cho anh tất cả tài nguyên, sẽ giúp anh chữa trị khuôn mặt, tôi sẽ làm theo tất cả những gì anh nói.”
Vẻ mặt Thẩm Trì không thay đổi, hai mắt đỏ rực tràn ngập ý hận:
“Tôi biến thành như vậy đều là do cô hại tôi, chỉ cần tôi xử cô xong, Niệm Niệm sẽ tha thứ cho tôi. Chúng tôi sẽ có thể trở về như ngày xưa.”
Đạo đức giả! Tất cả những gì xảy ra với Thẩm Trì ở kiếp này đều không phải do tôi mà ra. Đời này địa vị của hai người bị đảo ngược, hắn hận Tống Dao đến mức dùng chiêu bài của tôi để vừa thỏa mãn bản thân, vừa để cầu xin tôi tha thứ.
Tiếng la hét của Tống Dao làm Thẩm Trì trở nên nóng nảy hơn.
Hắn thẳng thừng cầm con dao găm lên, chĩa vào người cô ta.
Tống Dao hoảng sợ trừng to đôi mắt.
Vào thời khắc giữa sự sống và cái chế.t, cô ta liều mạng lao vào người Thẩm Trì.
Cú va chạm khiến hắn mất cảnh giác, con da.o găm trong tay rơi loảng xoảng xuống đất.
Tống Dao chộp lấy dao găm, dùng nó cắt dây thừng sau đó nhắm vào người Thẩm Trì: “Thẩm Trì, anh bị điên à?”
Thẩm Trì cười lạnh, trong mắt tràn đầy bi thương: “Tôi điên rồi! Đều là do cô hại!”
Nói xong, Thẩm Trì tính toán đẩy Tống Dao xuống biển.
Dù sao rơi xuống biển, sẽ rất khó có thể đối chứng.
Nhưng Tống Dao cũng rất dữ dằn, trước khi rơi xuống biển, cô ta đã dùng toàn lực của mình để đâ.m Thẩm Trì bằng con da.o găm.
“Thẩm Trì, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh.”
17.
Dòng má.u đỏ tươi nóng hổi chảy ra từ trên mu bàn tay của Thẩm Trì.
Thẩm Trì đau đớn cúi người,từng giọt mồ hôi ở trên trán rơi xuống: “Chỉ có người chế.t mới không thể nói được.”
Cơ thể của Tống Dao nhanh chóng bị rơi khỏi hòn đảo.
Kiếp trước, Thẩm Trì biết rõ tôi không biết bơi nhưng vẫn kiên quyết bỏ rơi tôi.
Lần này Tống giao bị đẩy xuống biển nhưng vẫn có thể bơi được.
Cô ta bơi một cách tuyệt vọng ở trên biển.
Vậy thì tôi chúc cô ta may mắn.
Tôi cứ nghĩ vở kịch đặc sắc này đến đây là chấm dứt.
Nhưng không ngờ Thẩm Trì lại đi thẳng về phía tôi.
Hắn đưa tay ra định cầm tay tôi nhưng bị tôi dễ dàng né được: “Thẩm Trì, anh nghĩ tôi có thể tha thứ cho anh như vậy ư?”
Tôi cười lạnh, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm: “Tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho một người như anh. Kiếp này anh giết Tống Dao, kiếp trước thì anh giết tôi. Tay anh đã sớm nhuộm đầy má.u, anh thật bẩn. Anh biết không cả người anh đều rất gh.ê tởm?!”
Vẻ mặt Thẩm Trì đột nhiên thay đổi, trong mắt hiện lên tia phẫn nộ dày đặc.
“Vậy là từ đầu đến giờ em đều gạt anh?”
Tôi mỉm cười không nói gì tương đương với việc ngầm thừa nhận.
Chỉ tiếc, hắn nhận ra quá muộn.
Thẩm Trì nén cơn đau, cười đến điê.n cuồng: “Anh đã nói rồi chỉ có người chế.t mới không thể nói được.”
Hắn cố chấp dừng ánh mắt ở trên người tôi, nụ cười trông có vẻ nham hiểm và điê.n cuồng: “Hứa Niệm, vậy thì chúng ta cùng chế.t đi! Chấm dứt hết tất cả chuyện này được không? Nói không chừng còn có thể sống lại lần nữa.”
Nói xong hắn dùng hết sức lực lao về phía tôi.
Hắn muốn cùng tôi rơi xuống biển sâu!
Nằm mơ đi!
18.
Tôi đã cởi dây thừng ra từ lâu, lấy ra dùi cui điện dùng để phòng thân được đặt ở bên hông.
Tôi bật dòng điện lên mức tối đa, nhắm thẳng vào hắn.
Bảy nhát đó là để tôi an ủi cho khoảng thời gian bảy năm lãng phí ở kiếp trước.
Vẻ mặt phẫn nộ vốn có của Thẩm Trì trong nháy mắt trở nên run rẩy và yếu ớt.
Hắn đau đớn nằm trên mặt đất đôi mắt đỏ ngầu nhìn tôi chằm chằm.
“Thẩm Trì, anh nghĩ tôi sẽ giống như kiếp trước, không có sự phòng bị gì sao? Từ lúc anh tự đạo diễn ra vở kịch này là tôi đã cởi trói cho mình rồi!”
“Chỉ là một món đồ chơi nhỏ bé mà anh nghĩ có thể trói được tôi à? Anh muốn tự tìm đường chết, thì không có ai thể cứu được anh!”
Trong khoảng thời gian kể từ khi tôi mất tích, tài xế của tôi đã gọi điện cho cảnh sát.
Thẩm Trì tự tay đẩy Tống Dao xuống biển, trước sự chứng kiến của bọn kẻ bắt cóc và tôi.
Hắn sẽ không thể trốn thoát được!
Thẩm Trì bất lực ôm mặt, nước mắt rơi xuống từ kẽ ngón tay. “Hứa Niệm, anh còn tưởng rằng em sẽ tha thứ cho anh.”
“Anh hãy đem mấy lời tự cho là đúng của mình đi mà nói với cảnh sát.”
Đợi cho đến khi cảnh sát đến, Thẩm Trì đã không còn sức để giãy giụa.
Trước khi bị cảnh sát đưa đi, ánh mắt của hắn vẫn còn đổ dồn về phía tôi.
“Hứa Niệm, em quả thực rất tàn nhẫn với anh, em thật sự không có trái tim!”
Ha! Hắn vẫn nên giữ nỗi chua xót và thống khổ của mình để mà nói với cảnh sát.
Sau khi Tống Dao bị rơi xuống biển, cảnh sát đã cật lực tìm kiếm và giải cứu cô ta.
Cô ta được tìm thấy ở trên bờ trong quá trình tìm kiếm và cứu hộ.
Tống Dao biết bơi nên có lẽ đã tự mình bơi vào bờ.
Chỉ là đầu của cô ta bị va đập mạnh, hiện tại vẫn còn đang phải cấp cứu.
Tôi đã thành công học lên cao học.
Trước mắt, bố tôi đã giao cho tôi quyền quản lý công việc kinh doanh của gia đình.
Tôi đã sử dụng tất cả những phương pháp kinh doanh mà mình đúc kết được trong bảy năm ở kiếp trước, từng bước bào mòn thành công ty xí nghiệp của nhà họ Tống.
Tôi sẽ không tự tay giết chết cô ta nhưng tôi cũng sẽ không để cho cô ta có được một ngụm cơm.
Tôi muốn nhìn thấy Tống Dao trở thành một người bình thường, không còn dáng vẻ của sự kiêu ngạo, càn quấy.
Đáng tiếc, Tống Dao đã không thể mở mắt ra nhìn thế giới của mình, đầu của cô ta bị va đập rất mạnh, cộng với việc tìm kiếm, cứu hộ bị trì hoãn, dẫn đến việc giải cứu bị chậm trễ.
Bây giờ cô ta đã trở thành người thực vật.
Còn Thẩm Trì thì bị tống vào tù vì tội cố ý giết người.
Hắn chỉ có thể sống cả đời ở trong ngục tù tối tăm.
Và những gì tôi đạt được không chỉ là cuộc sống mới mà còn là những hiểu biết và nhận thức mới.
Cuộc đời này tôi chỉ mong sẽ được sống thật tốt, khiến cho những người tôi yêu thương được sống một cuộc sống hạnh phúc, bình yên.
Những sai lầm của một mình Thẩm Trì không đại diện cho tất cả mọi người.
Hắn đã phải nhận hình phạt xứng đáng cho những việc làm của mình.
Còn tôi sẽ tiếp tục hướng tới một tương lai tươi sáng.
(HẾT)